1m54 Và 1m82

Chương 52



– Trên mạng dạo gần đây loan tin nữ ca sĩ của Hit “Lặng” là nữ sinh trường mình đấy. – Nữ sinh 1 nói

– Chắc báo lá cải thôi – Nữ sinh 2 phẩy tay bác bỏ.

Khang liền quay lại vừa nói vừa cười:

– Cậu nổi tiếng rồi kìa.

– Thôi nào, thứ chỉ muốn an phận thôi. Hát thì hát, chứ vẫn muốn sống như người thường. – Nó hết hơi đáp lại.

– Thế ra lại có tư tưởng an nhàn vậy đấy – Hắn lấy tay choàng cổ nó.

– Thế cậu nghĩ tôi là kiểu người ham danh vọng à? – Nhỏ bĩu môi, bỏ tay hắn ta và đi trước.

Khang đứng ngây người một lúc thì cũng liền chạy theo sau. Hai người không hay biết rằng Hân từ phía sau liếc nhìn, ánh mắt vừa buồn vừa giận. Vâng, sau mấy chuyện đó cô thừa biết mình không có duyên thuộc về hắn. Khang… Thật sự rất thương nhỏ m52 đó.

– Lại bận tâm quá rồi – Có tiếng người phát ra từ phía sau, Hân quay lại nhìn thì thấy Hải nhách môi cười. Cậu ta thậm chí còn không dừng lại nhìn cô mà chỉ đi thẳng.

” Cậu ta biết gì mà len giọng với mình” – Hân nghĩ rồi cũng bước về lớp.

Chẳng mấy chốc thì kì thi học kì một đã đến, sau bao ngày học hành cấp tốc thì cuối cùng cũng là ngày chiến quyết định niềm vui của… Mùa tết. Bởi lẽ nếu không cố gắng, bị hỏi thì ngại lắm.

Nó đứng rửa tay trong nhà VS thì Hân tiến lại đứng bên cạnh, nó tính bỏ đi thăng thì cô gọi lại:

– Ly, tôi có chuyện muốn nói.

– Định làm gì tôi nữa à? – Nó lạnh lùng đáp.


– Không, tôi muốn xin lỗi sau tất cả những chuyện mà mình làm.

” Xin lỗi?!?!? ” – Nhỏ đứng như trời trồng không tin vào tai mình nữa nghe nhầm à? Sao tự nhiên khi không đang ghét nhau quay sang xin lỗi?

– Tôi có dư vài vé xem phim, cuối tuần này bận nên không đi xem được – Hân vừa nói vừa đưa ra hai tấm vé – Cậu muốn làm gì thì làm.

Nó vừa nhận lấy vừa thắc mắc, chân tay cứ đông cứng lại và ngây người nhìn Hân bỏ đi. Khi cô vừa định mở cửa thì nó thốt lên:

– Sao lại là xin lỗi? Sao lại đưa vé?

– Ưm… Chỉ là tôi thích thế – Hân nhẻo miệng rồi bỏ đi.

Thật là khó hiểu…

Hôm nay nhỏ về chung xe đạp với hắn, vì chiếc xe đạp điện của nó phải đi bảo hành lại. Trời mây đen kéo đến tự khi nào, cả hai lại chẳng đem áo mưa nên Khang cố đạp xe về càng nhanh càng tốt. Ai ngờ… Mưa lại rơi như trút nước, thế là đành phải dừng gấp nơi hiên nhà người lạ, Khang lo lắng:

– Có bị ướt không đấy?

– Tui ổn mà, có tấm thân lớn ông che rồi còn gì – Ly cười tốt mắt.