Ái · Đãng Dạng
Chương 44
Năm Tiêu Dương bị thương, cũng trải qua một cái Tết trong bệnh viện.
Lần đó ông ngoại khuyên mãi cô cũng không chịu về nhà, bởi vì cô nghe lén một y tá nói là Lâm Mộ Hân có ca trực vào đêm trừ tịch.
Lâm Mộ Hân có ca trực, đương nhiên là không có nhiều thời gian ở chung với cô, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chờ trong phòng bệnh, vừa xem chương trình trình xuân nhàm chán vừa đợi.
Mặc dù một thân một mình rất đáng thương, nhưng lúc Lâm Mộ Hân bưng khay bánh cảo[1] đứng trước mặt cô khi ấy, cô đã cười lên một nụ cười xán lạn nhất trong nhiều năm qua.
[1] Bánh cảo: bản dịch là bánh chẻo, nhưng mình thấy để bánh cảo cũng khá ok, dù gì tiếng Quảng Đông cũng là Cảo tử