Bản Năng Si Mê
Chương 9
Cơ thể Lạc Ngu bỏng rẫy, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ lên.
Cả người cậu bị mùi hương của Trì Mục bao vây ăn mòn, cậu nắm chặt thành bồn rửa tay, ngăn chặn tiếng thở dốc suýt chút nữa bật ra.
"Đương nhiên tôi...... hiểu."
Lạc Ngu cố hết sức nói, nỗ lực duy trì lý trí.
Chóp mũi cậu bị một tầng mồ hôi mỏng bao phủ, nước ở đáy mắt như là lớp sa mềm mại, lại không che đậy được màu sắc trong mắt.
"Nhưng thế thì sao?"
Cho dù là hoàn toàn phù hợp, cho dù là không thể chống cự thì thế nào.
Lạc Ngu nói chắc như đinh đóng cột: "Tỉnh táo mới là bình thường, Trì Mục, tôi biết suy nghĩ của cậu giống tôi."
Nếu là người, đã có lý trí, sao có thể khuất phục bản năng.
Lạc Ngu tin tưởng Trì Mục, không chỉ vì cảm thấy hắn biết kìm chế, mà là cậu cũng biết Trì Mục không coi gen xứng đôi làm tiêu chuẩn của tình yêu.
Tựa như giờ phút này, cậu ngồi gần Trì Mục như vậy, hai người họ khát vọng nhau, cần nhau, nhưng cậu biết mình không thích Trì Mục, Trì Mục cũng không thích cậu.
Mặt Lạc Ngu càng ngày càng đỏ, cậu dựa vào Trì Mục miễn cưỡng chống người lên, lại vẫn bủn rủn trượt xuống dưới, cho đến khi Trì Mục ôm thắt lưng cậu, cố định cậu vào lòng.
Nhưng ngay cả như vậy, Lạc Ngu vẫn kiên trì phản bác, tay dán lên ngực Trì Mục, cảm nhận nhịp tim đang đập.
"Cậu xem, Trì Mục, bởi vì pheromone mà tôi biến thành như vậy, nhưng cậu biết không, nếu thích thật, không cần pheromone, tôi cũng vì cậu......"
Giọng thiếu niên khàn khàn, hồn nhiên không biết mình vừa nói một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế nào.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bịt kín miệng Lạc Ngu, không cho cậu lung tung châm ngòi thổi gió nữa.
Pheromone mùi bạc hà xao động quấn lấy mùi liên kiều, làm cho Lạc Ngu không có sức nói chuyện.
Mùi liên kiều ngập khắp phòng, nhuộm đẫm không khí, từng đợt từng đợt như là thực thể trôi nổi, bao quanh Trì Mục.
Trì Mục đỏ mắt, mặt mày lạnh nhạt không còn bình tĩnh như dĩ vãng nữa.
Nhưng hắn vẫn đang chịu đựng, không phải bởi vì không có cảm giác, không phải bởi vì không thích, mà bởi vì người kia là Lạc Ngu.
Hắn rõ ràng biết, nếu làm trái sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù Lạc Ngu thành Omega của mình, Lạc Ngu lúc tỉnh táo cũng sẽ không vui.
Tuy rằng hắn có thể dùng ưu thế của Alpha làm cho Lạc Ngu thần phục, ỷ lại, chìm trong pheromone, trở thành chim hoàng yến của riêng hắn.
Nhưng Lạc Ngu như vậy không phải người mà hắn muốn thấy.
Lạc Ngu mà hắn quen là người tinh thần phấn chấn bất khuất cứng cỏi tràn ngập sức sống, mà không phải dựa vào ai.
Trừ phi Lạc Ngu cam tâm tình nguyện.
Trì Mục thừa nhận mình vừa nãy bị lời Lạc Ngu nói kích động một cách đáng xấu hổ, hắn muốn ở dưới tình huống không có pheromone cũng làm cho đối phương động tình không thôi.
Đó là vọng tưởng cuồng loạn nhất như xúc tu.
Lạc Ngu luôn như vậy, sống bình thản thẳng thắn, mang đến những điều ngoài ý muốn cho sinh mệnh hắn.
Đối mặt với sự trầm mặc của Trì Mục, Lạc Ngu cũng không có phản ứng gì, chỉ là không quá vừa lòng.
"Ưm ưm ưm ưm ưm!"
Ông đây bị cậu bịt chết!
Trì Mục buông lỏng tay ra, lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại.
"Tại cậu đấy, phóng pheromone loạn xạ làm gì, bây giờ giống như......"
Lạc Ngu há to miệng thở, rồi lại ngửi thấy mùi hương không thể kháng cự, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trì Mục không nói một lời, thu pheromone về, thân thể hắn đang cực lực kháng cự, pheromone khát vọng tràn ra, Trì Mục lại làm như không cảm giác được.
"Mẹ cậu sao cậu lại thu hồi đi."
Lạc Ngu đã siết áo Trì Mục đến độ nhăn nhúm, ngữ khí hung ác, giọng nói lại mềm nhũn.
"Nếu ngày mai cậu không muốn đến trường."
Trì Mục chọc chọc tuyến thể Lạc Ngu, tùy ý cho Lạc Ngu thở trong lòng hắn.
Nếu để Lạc Ngu tiếp tục như vậy, phỏng chừng không thể không đánh dấu tạm thời để giảm bớt phát tình giả, như vậy ngày mai tất cả giáo viên học sinh Trung học phổ thông số 1 Tây Giang biết Lạc Ngu bị hắn ngủ.
"Con mẹ nó."
Đã không có trấn an, Lạc Ngu một mình nóng bừng, không nhịn được chửi.
"Nếu khó chịu quá......"
"Không cần."
Lạc Ngu không chút suy nghĩ đã từ chối, đây chỉ là kì phát tình giả mà thôi, cậu chịu được.
Tòa nhà nghệ thuật im ắng, không có chút tiếng động nào.
Trì Mục đứng thẳng, không chạm vào tuyến thể của Lạc Ngu nữa, chỉ vào lúc cậu run run thì thở dài không tiếng động, ôm chặt người.
Lạc Ngu ban đầu chỉ đơn giản là khát, giống như người đi bộ dưới ánh mặt trời chói chang, vội vàng thèm khát cầu xin chốn râm mát mà không ai tặng cho, cơ thể nóng bỏng, cậu giãy giụa muốn chạy trốn xa, rồi lại vô lực tới gần.
Muốn xé rách quần áo của mình, lại bị người siết chặt.
Trốn không thoát, trốn không nổi.
Khi cơn thèm khát tới đỉnh, ngược lại cảm giác lạnh giá cực hạn bùng nổ ở trong thân thể, tràn trong xương cốt, lạnh tới độ đau đớn.
Như là mỗi một phần tử trong không khí đều hóa thành lưỡi dao ác ý, dính lên làn da, cắt xé linh hồn.
Ác ý tiềm tàng bên trong, như là không ngừng đè ép không gian, khiến xung quanh đều là hắc ám.