Bản Năng Si Mê

Chương 17

Lạc Ngu nghi hoặc nhìn tay mình, thấy vẫn sạch sẽ, không khỏi hoang mang.

Nhưng cậu vốn cũng không phải người tâm tư tinh tế gì, tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

Đinh Duệ Tư vẫn đang ngồi tại chỗ tức giận, Thang Nguyệt thì trông bình thản hơn nhiều, lấy sách bài tập của mình ra.

Cậu ta càng nghĩ càng thấy phiền, rầm một tiếng đẩy ghế ra, làm cho Thang Nguyệt tránh ra.

Bây giờ là lúc tan học, Thang Nguyệt dời ghế về trước, để Đinh Duệ Tư đi ra ngoài từ đằng sau.

Lạc Ngu vỗ vỗ lưng ghế của Trì Mục, hắn mím môi, cũng tránh ra.

Lúc cậu đến WC, Đinh Duệ Tư đang xin điếu thuốc của Alpha trong đó.

"Anh Ngu, làm một điếu không?"

Alpha kia rút bao thuốc ra, tỏ ý mời Lạc Ngu.

Cậu khẽ lắc đầu, tạm thời không muốn hút.

Cậu không nghiện thuốc lá, lúc trước chỉ hút lúc phiền lòng.


Đinh Duệ Tư hút nhiều hơn cậu, nhưng sau khi bị ba mắng cũng bớt đi nhiều.

Không có Alpha nào trong WC, Alpha kia hút thuốc xong là ra, những người khác vào xả nước rồi cũng đi ra ngoài. Đinh Duệ Tư tựa vào tường, phả khói.

Lạc Ngu: "Nếu không vui thì đi nói với chủ nhiệm lớp một câu."

Đinh Duệ Tư cúi đầu: "Có ích gì. Tôi nói với chủ nhiệm lớp rồi, cô bảo tôi đừng kháng cự Toán quá, bảo tôi hỏi Thang Nguyệt."

Đinh Duệ Tư nói xong càng tức giận, dập tắt điếu thuốc: "Thang Nguyệt còn làm tôi phiền hơn cả Toán."

Lạc Ngu: "Giữa hai người các ông có chuyện gì à?"
Biểu tình Đinh Duệ Tư uất ức: "Thì... Không đánh lại cô ta chứ sao, tức chết mất!"

Đinh Duệ Tư phiền Thang Nguyệt, cảm thấy nữ Alpha quả thực không có lý, quan trọng hơn là có đôi khi cậu ta còn không đánh lại được.

Lần đánh nhau cuối cùng của cậu ta và Thang Nguyệt là vào hơn một tuần trước, nguyên nhân thì Đinh Duệ Tư đã quên mất. Từ so đấu pheromone đến đánh nhau, phát tiết sự bất mãn với nhau.

Cậu ta bị Thang Nguyệt đè lên tường, sau đó cậu ta phát hiện mình không thể cãi lại cô. Thang Nguyệt còn hùng hồn đầy lý lẽ nói là bởi vì cậu ta, Đinh Duệ Tư tức giận đến độ muốn đánh gáy cô.

Cậu ta cam lòng làm thằng nhóc miệng còn mùi hôi sữa chắc?

Nhưng Đinh Duệ Tư sẽ không nói cho Lạc Ngu chuyện này, rất con mẹ nó đáng sợ.

Lạc Ngu: "Hay là luyện tập thêm, cuối tuần đến võ quán, bảo Tùng Tùng luyện cho ông?"


Lạc Ngu không đánh bừa bao giờ. Trước đây cậu thích vào võ quán, lớn rồi thì học võ với người anh em xuất ngũ của ba mình, nhưng vẫn hay đến võ quán. Tùng Tùng là con của chủ võ quán, xem như nửa sư phụ của Đinh Duệ Tư.

Về phần nửa còn lại, đương nhiên là Lạc Ngu.

Đinh Duệ Tư không lên tiếng, tâm trạng vẫn không tốt lắm, cho đến khi bị Lạc Ngu nhét cái kẹo vị quýt vào miệng.

Pheromone của Đinh Duệ Tư là mùi quýt, có thể khiến cho người ta nghĩ đến nước có ga lạnh và kem mùa hè. Cậu ta cũng rất thích mùi của mình, cho nên rất thích ăn vị quýt.

Lạc Ngu ghét bỏ liếc mắt nhìn Đinh Duệ Tư đứng ở WC ăn kẹo cười ngây ngô, xoay người đi ra ngoài.

Đinh Duệ Tư dùng đầu lưỡi ăn kẹo, vui vẻ theo cậu đi ra ngoài, chẳng qua lúc nhìn thấy bài tập Toán thì biểu tình đầy sầu khổ.
Lạc Ngu giở từ điển làm xong bài tập tiếng Anh, sau đó dùng hơn nửa thời gian tiết học làm xong bài tập Toán và Hóa. Lúc chuông hết tiết vang, cậu đã làm hết bài tập.

Lúc sắp đi ra ngoài, cậu bị Trì Mục kéo góc áo.

Hắn vẫn chưa mở miệng, cậu đã gật đầu.

Lạc Ngu: "Biết rồi biết rồi, sẽ bôi sẽ bôi mà."

Cậu vừa ừ ừ ừ, vừa ra cửa.

Ngụy Kha ngồi sau biểu tình hơi kinh ngạc, tầm mắt dừng ở trên người Lạc Ngu đã đi ra ngoài, lại dừng ở trên người Trì Mục.

Trì Mục cúi đầu thu dọn bàn, đặt chỉnh tề sách vở lên bàn.

Ngụy Kha càng kinh ngạc, chỉ có lúc tâm trạng tốt lắm Trì Mục mới làm như vậy.