Bản Năng Si Mê
Chương 25: Ba hoa nhất thời sướng
Lạc Ngu không giải thích nguyên nhân, bởi vì phục vụ đã đem salad lên trước.
Một bát miến dương xỉ(*) thành công chặn miệng Đinh Duệ Tư. Sau khi cá nướng được đưa lên, cậu ta càng không rảnh nói chuyện.
(Món miến được làm từ thân rễ cây dương xỉ hoang dã, rễ cây được rửa sạch, tán nhuyễn, lọc và phơi nắng cho ra sợi miến)
Lạc Ngu vẫn đang chat với Trì Mục, báo cho hắn biết thời gian xuất phát ngày mai.
Sau khi hẹn ngày mai gặp, cậu tắt điện thoại, tập trung ăn cơm.
Cơm nước xong, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư ai về nhà nấy.
Hôm nay tập ở võ quán năm tiếng, Lạc Ngu sớm đã hơi mỏi mệt, về nhà tắm rửa, giặt sạch qυầи ɭóŧ mới nằm xuống giường.
Vết bầm ở bụng đã không còn, cũng nhờ ngày đó Trì Mục xoa bóp mạnh, không thì đã không khỏi nhanh như vậy.
Nghĩ đến Trì Mục hôm đó, Lạc Ngu ôm điện thoại ấn vào WeChat, hỏi xem hắn đã khỏi chưa.
【 Con giai 】: Khỏi rồi
Lại còn gửi kèm ảnh chụp.
Chắc Trì Mục vừa tắm rửa xong, trên xương quai xanh vẫn vương giọt nước.
Vết thương đã kết vảy tróc ra, dưới tác dụng của thuốc đã không nhìn thấy vết sẹo, bóng loáng.
Nhìn bức ảnh xương quai xanh đạt điểm tuyệt đối này, Lạc Ngu sờ sờ cằm, nghĩ đến bức ảnh bể bơi mình thấy ngày đó.
Cho nên... rốt cuộc Trì Mục còn cơ bụng không đây?
Lạc Ngu không lưu bức ảnh kia về, nếu muốn xem chỉ có thể tìm avatar của Dư Hiểu Song, ấn vào khung chat, lại tìm được đường link kia.
Xem một lát, Lạc Ngu phát hiện hành vi của mình hình như sai sai.
Bình tĩnh phân tích, có hơi vượt qua tình cảm anh em.
Nhưng mà không thể không nói người anh em đẹp thật.
Lạc Ngu chậc một tiếng, vào game, cắm tai nghe điện thoại chơi Hành trình nhảy dù.
Mà bên kia Trì Mục nhìn ảnh chụp mình gửi, khung chat không có động tĩnh, trầm tư.
Sao Lạc Ngu không nhắn lại?
Lạc Ngu đã chìm đắm trong game, hoàn toàn không biết bên kia Trì Mục đang chờ đợi.
Cắm tai nghe điện thoại vào, ai cũng kệ.
Ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, cậu mới mở cửa ra đã bị Kiều Uyển Dung nhắc nhở.
Kiều Uyển Dung: "Mới dậy hả con, để bữa sáng cho con cũng không ăn, tối hôm qua lại thức khuya à?"
Lạc Ngu: "Không ạ, con chỉ hơi mệt nên đi ngủ sớm thôi."
Kiều Uyển Dung trêu: "Hôm qua biểu diễn mệt à?"
Lạc Ngu: "Không phải, con đến võ quán."
Kiều Uyển Dung đang bóc đậu dừng tay một chút, biểu cảm hơi bối rối.
Nhưng nếu muốn để cậu ngoan ngoãn ở nhà thêu thùa, đó mới là chuyện không có khả năng.
Tố chất tâm lý của Kiều Uyển Dung thật ra khá tốt, bà đã chấp nhận sự thật con thay đổi giới tính, dù sao đây cũng không phải chuyện Lạc Ngu có thể quyết định. Nhưng nếu cậu vẫn giống lúc trước, bà cảm thấy không được.
Kiều Uyển Dung tiếp tục bóc đậu, dặn một câu: "Sau này con đi ít thôi."
Lạc Ngu biết bà lo lắng chuyện gì, kéo ghế ngồi xuống làm với bà: "Không sao đâu mẹ, coi như để khỏe mạnh."
Kiều Uyển Dung trừng mắt nhìn cậu một cái: "Đi cũng không được đánh nhau."
Lạc Ngu gật đầu mà không để ý lắm: "Người khác không chọc vào con thì con không đánh."
Lạc Ngu bỏ đậu đã bóc vào rổ, làm cho mẹ đỡ sầu: "Yên tâm đi mẹ, con sẽ không phóng pheromone."
Kiều Uyển Dung hừ: "Nếu con làm cho mẹ yên tâm thì tốt rồi. Buổi tối con muốn ăn gì, mẹ mua xương về hầm canh cho con nhé?"
Lạc Ngu: "Không được, buổi chiều con có hẹn rồi."
Kiều Uyển Dung: "Đi đâu thế?"
Lạc Ngu: "Trì Mục bảo con đi ngắm pháo hoa."
Kiều Uyển Dung: !!!
Con rể lãng mạn quá!
Kiều Uyển Dung thả đậu xuống, rửa tay lau vào tạp dề, đi vào phòng Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "... Mẹ làm gì thế?"
Kiều Uyển Dung: "Mẹ xem trong tủ con có quần áo gì, con đừng hòng mặc đại một bộ ra ngoài với mẹ."
Lạc Ngu nhìn bóng dáng hấp tấp của mẹ mình, trên mặt chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.
Cậu bình thường cũng không mặc tùy tiện mà. Lạc Ngu lắc đầu, tiếp tục bóc đậu.
Kiều Uyển Dung bới tủ quần áo của Lạc Ngu xem một lần, cảm thấy không ổn lắm.
Quần áo mặc đi hẹn hò dù thế nào cũng phải đẹp chút, nhưng hình như không có bộ quần áo nào bà thấy được.
Lạc Ngu bóc đậu xong rồi, mẹ cậu vẫn chưa chọn xong quần áo.
Lạc Ngu: "Mẹ à, tàm tạm là được rồi."