Bản Năng Si Mê
Chương 26: Tôi mong là giống cậu
Đinh Duệ Tư vừa nói vậy, Thang Nguyệt thiếu chút nữa nôn ra máu.
Cô vội vàng giải thích: "Không phải, tôi chưa nói gì, chính miệng Đinh Duệ Tư nói!"
Đinh Duệ Tư vội phản bác: "Đừng hòng đổ oan cho tôi! Tôi trong sáng nhường này, rõ ràng là cậu nói như vậy, chẳng lẽ cậu không thừa nhận à?"
Thang Nguyệt: "Nhưng cậu không nên nói cho tôi biết là hai người họ thân thiết vì một Omega phát tình!"
Tầm mắt của Lạc Ngu và Trì Mục từ người Đinh Duệ Tư chuyển qua người Thang Nguyệt, lại từ người Thang Nguyệt chuyển về người Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư bất lực: "Tôi cũng không biết tư tưởng của cậu xấu xa như vậy, bởi vì Trì Mục giúp anh Ngu nên mới thân thiết hơn, chẳng liên quan gì đến Omega."
Lạc Ngu cong khóe môi: "Tôi còn tưởng gì, ra là chuyện này à. Tôi và Trì Mục cộng lại cũng không ra được người thứ ba đâu."
Biểu tình khi Trì Mục nhìn Thang Nguyệt âm trầm: "Hóa ra trong lòng cậu tôi là như vậy?"
Thang Nguyệt vội vàng lắc đầu, biểu tình hơi đờ đẫn: "Tôi tuyệt đối không nghĩ cậu như vậy, cho dù cậu chơi với Lạc Ngu cũng không thể 3p."
Thang Nguyệt nói xong như thể bị lời mình nói làm cho choáng váng, muốn chữa cháy rồi lại sợ nói nhiều sai nhiều.
Lạc Ngu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, biểu tình của Trì Mục lại dịu đi không ít.
Đinh Duệ Tư: "Cậu nghĩ cái gì thế, cho dù tôi và cậu muốn, anh Ngu cũng không thể làm với Trì Mục có được hay không?"
Đối với câu này, Lạc Ngu duy trì trầm mặc.
Thang Nguyệt: "Cậu câm miệng! Tóm lại lão đại tôi không có suy nghĩ đó!"
Cô buồn bực, thấy Đinh Duệ Tư vẫn đứng bên cạnh cười trộm, vèo qua muốn đánh người.
Thang Nguyệt tức điên đuổi theo: "Đinh Duệ Tư! Cậu có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Đinh Duệ Tư: "Cậu đừng có đến đây! Đồ đen tối!"
Thang Nguyệt phun một búng máu suýt nữa tự làm mình bị thương, hai người cãi nhau chạy xa, Lạc Ngu nhìn theo hai người họ đi xa.
Lạc Ngu: "Hai người này ngây thơ quá."
Trì Mục thì lại đăm chiêu: "Thang Nguyệt bình thường không hoạt bát như thế."
Lạc Ngu đặt tay lên người Trì Mục: "Hai A bài xích nhau à? Trước kia tôi chưa từng thấy ai làm cho tôi nổi điên bằng cậu."
Trì Mục nhìn sườn mặt gần trong gang tấc của cậu: "Giờ thì sao?"
Cậu vỗ vỗ lưng hắn: "Giờ cậu dễ dập lửa nhất."
Trì Mục nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như ngọc kia, gương mặt nhàn nhạt nhuộm một tầng ý cười nhu hòa: "Vinh hạnh."
Trái tim như là hẫng một nhịp, Lạc Ngu mất tự nhiên thu tay.
Lạc Ngu nói đi là đi, màu áo dưới ánh mặt trời như ngọn lửa sáng nhưng lại dịu dàng dưới ánh chiều tà.
Trì Mục bị cậu vứt tại chỗ, không nhanh không chậm đuổi theo.
Lạc Ngu cúi đầu đi về trước, cảm thấy mình có chỗ nào đó sai sai. Chẳng qua cậu chưa kịp nghĩ đã bị cảnh mình thấy làm cho rung động, trong đầu không còn bóng dáng Trì Mục nữa.
Lạc Ngu: "... Hai cậu đang làm gì thế?"