Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 397: Chuyến tàu không có điểm đến (35)

Edit: Mèo lười 

Beta: Chow, Yan

Cát Sơn nuốt một ngụm nước bọt: “… Cô có nghĩ những con quái vật trên sân ga liệu có phải đã từng là người chơi không?”

Thịnh Ánh Thu: “Tôi không biết.”

Ngân Tô không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, cô hờ hững nhìn về phía sân ga bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của cô không được tốt lắm. 

Tàu đã vào sân ga, tốc độ ngày càng chậm dần… 

Điểm khác biệt so với lần trước là tàu dừng ở phía khác của sân ga. 

Hành khách Tô – người cảm thấy bị nhắm tới bắt đầu chửi bới. 

Có rất nhiều bóng người đứng trên sân ga, nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt của họ như trước. 

Ngân Tô nhìn vào quầy bán vé, người bán vé đang ngồi bên trong, nhưng cửa sổ bên ngoài quầy bán vé lại trống không, không có quy tắc nào được dán lên đó cả. 

“Tôi đề nghị mọi người quay về chỗ ngồi của mình.” 

Ngân Tô nói xong liền đi về phía toa của mình. 

Cô ngồi xuống ghế trước khi cửa tàu được mở ra. 

Cửa tàu mở ra, các hành khách bắt đầu lên tàu. 

Nhìn chung, hành khách ở ‘Trạm Tâm Thần’ trông có vẻ bình thường nhất, ngoại trừ việc họ xanh xao hơn một chút. 

Bọn họ lặng lẽ bước lên tàu, tìm chỗ ngồi, cất hành lý rồi ngồi xuống. 


Sau khi nhân viên phục vụ soát vé xong, cô ta bước về phía hành khách tiếp theo với vẻ mặt cứng ngắc, giọng nói cũng trở nên hung dữ hơn rất nhiều.





Ân tiên sinh phát hiện ra người kiểm tra vé là một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu da trời, anh ta cũng thận trọng như Ngân Tô. 

Thịnh Ánh Thu và những người khác đương nhiên không dám buông lỏng cảnh giác. 

Đặc biệt là những người từng bị lừa trên tàu, hai mắt không dám chớp lấy một cái. 

Nhưng nhân viên phục vụ cũng không làm gì thêm, cô ta kiểm tra vé xong liền trả lại vé cho bọn họ. 

Sau khi kiểm tra vé xong, đoàn tàu bắt đầu khởi hành, hành khách trên tàu cũng yên tĩnh ngồi yên ở chỗ của mình. 

Dù biết mình phải tiêu diệt lũ quái vật trong toa xe, nhưng trạm này không có quy tắc, chưa kể họ vừa trải qua một trận chiến, thể lực và tinh thần đều đã cạn kiệt, vẫn chưa hoàn toàn bình phục. 

Ngân Tô không tấn công hành khách mới, nhưng cô cũng không ngồi xuống mà đi xung quanh tàu. 

Lúc nhìn cái này, lúc lại nhìn cái kia.

Cực kỳ giống một cán bộ kỳ cựu đang tuần tra địa bàn. 

Hành khách ngồi ở ghế 16 đặt túi du lịch trên đùi, ngơ ngác nhìn về phía trước, Ngân Tô đi ngang qua anh ta ba lần, ánh mắt của anh ta vẫn không di chuyển. 

Tuy nhiên, ngay sau khi Ngân Tô đi ngang qua lần thứ tư, anh ta bất ngờ rút một con dao từ dưới túi du lịch ra, đứng dậy và đâm vào lưng Ngân Tô. 

Nhìn thấy con dao sắp đâm trúng, anh ta bỗng phát hiện mình không thể dùng sức được. 

Một đoạn tóc chui ra khỏi tóc của cô gái, quấn quanh lưỡi dao. 

Hành khách quái vật giật mình, đổi hướng lưỡi dao, dự định cắt đứt đoạn tóc.