Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán
Chương 64: Ngoại truyện 1
Đây là Valentine đầu tiên sau khi Lý Quần Thanh đồng ý hẹn hò với Văn Tự.
Lý Quần Thanh không để ý đến những ngày lễ này, nhưng Văn Tự lòng nóng như lửa đốt, trước ngày Valentine, cậu đã hỏi bóng gió xem Lý Quần Thanh muốn gì.
Lý Quần Thanh luôn trả lời rằng, anh chẳng muốn gì cả. Sau đó anh bèn tiếp tục làm việc. Bà xã xinh đẹp của cậu đúng là cuồng công việc!
Không phải Valentine anh cũng muốn đi làm đấy chứ? Văn Tự bỗng nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ này, cậu lập tức như sét đánh ngang tai, lòng nhiệt tình bị dập tắt.
Thế là cậu đi tới bên cạnh Lý Quần Thanh đang gõ máy tính, kéo ghế ngồi xuống, ngoẹo đầu dựa vào Lý Quần Thanh, nhìn anh làm việc.
Lý Quần Thanh làm xong việc, mới nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Văn Tự lập tức phấn chấn, ngồi thẳng người nói: “Valentine anh không được đi làm đâu đấy, anh phải ở bên em.”
Họ đi sớm, người còn thưa thớt, buổi sáng se lạnh khiến Văn Tự thoải mái vô cùng, cậu có thể giơ tay ôm eo Lý Quần Thanh, sưởi ấm cho anh mà chẳng cần kiêng dè.
Chim hồng hạc bị nhốt trong lưới, họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng dường như Lý Quần Thanh có phép thuật đặc biệt nào đó, anh vẫy tay với chúng, một con chim hồng hạc màu sắc tuyệt đẹp bèn đi về phía anh.
Chiếc mỏ màu đen dán lên lưới, Lý Quần Thanh dán mặt lên đó, Văn Tự cũng dán sát vào mặt anh, giơ điện thoại chụp lại cảnh này.
Lý Quần Thanh bảo cậu đừng bạo dạn thế, người khác nhìn đấy.
“Đấy là vì anh đẹp, mọi người đều thích ngắm.” Văn Tự không hề keo kiệt lời khen, với Lý Quần Thanh, bụng cậu toàn là khen ngợi.
“Được rồi, chim hồng hạc ở đây đâu có tự do như chúng ta ngắm ở châu Phi, đi thôi, đi chỗ khác xem.”
Văn Tự dẫn Lý Quần Thanh đến thung lũng hoa tulip, chỉ đứng ở chân núi, Lý Quần Thanh đã thấy đẹp đến mức choáng ngợp. Anh cũng không biết sao mình lại yêu động vật màu hồng, giờ lại phải lòng loài thực vật màu hồng đong đưa này.
Nhưng khi anh nhìn về phía Văn Tự, tất cả đều có đáp án. Văn Tự mãi mãi cho anh sự lãng mạn, từ một bó hoa hồng hằng ngày, đến hoa tulip trải khắp núi ngày hôm nay.
“Đi lên trên, lên trên xem đi.” Văn Tự nói.
Lý Quần Thanh ừm một tiếng, giơ tay. Văn Tự ngắm bàn tay thon dài trắng ngần ấy mà ngây người, nhưng cậu nhanh chóng nắm lấy, dẫn Lý Quần Thanh đi lên như thể xung quanh không có ai.
Lý Quần Thanh hỏi: “Bên trên có cái gì?”
“Bí mật,” Văn Tự hớn hở ra mặt, “Một bí mật yêu anh.”
Núi không cao, chỉ 100 mét, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh. Đỉnh núi là một khoảnh đất bằng, xung quanh là hoa tulip màu sắc sặc sỡ, hương hoa thơm nức mũi, khiến tâm trạng người ta thoải mái vô cùng.
Văn Tự à lên một tiếng, bảo Lý Quần Thanh đi xem ở gốc hoa là cái gì, anh vạch ra xem thử, là một chiếc hộp đựng trang sức, anh nhặt lên, Văn Tự lại à một tiếng, bảo anh xem kia là gì, Lý Quần Thanh vừa cầm lên, Văn Tự lại kêu, cứ thế đi một vòng quanh đỉnh núi, cái cuối cùng được Văn Tự nhặt lên, cậu mở ra, là một cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh trong nắng.
Lý Quần Thanh cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, anh hỏi: “Thế trong tay anh toàn hộp rỗng à?”
“Không phải,” Văn Tự nói, “Là khuyên tai, vòng cổ, lắc tay, lắc chân, đều tặng anh hết.”
“Thế giờ em muốn làm gì?”
Văn Tự ngắm khuôn mặt tươi cười của Lý Quần Thanh, hơi ngơ ngẩn, cậu nói: “Cầu hôn, cầu hôn anh.”
Lý Quần Thanh hỏi cậu: “Tại sao phải cầu hôn hôm nay?”
“Cầu hôn vào Valentine rất ngầu,” Văn Tự kích động nói, “Anh không thấy thế sao?”
“Ngầu ngầu ngầu, thế em còn đứng đó làm gì?” Lý Quần Thanh chìa tay ra, cười còn xinh hơn hoa, “Đeo cho anh đi.”
Văn Tự thấy Lý Quần Thanh chủ động thế, kích động đến mức nói năng cũng run rẩy, cậu quỳ xuống, đeo nhẫn cho Lý Quần Thanh, cầm tay anh hôn nồng nàn, nói: “Thanh Thanh, gả cho em trước khi hết mùa hoa đi. Như thế, anh cũng sẽ như đoá hoa mọc trong tim em, nở mãi không tàn. Em yêu anh mãi mãi.”
Lý Quần Thanh không để ý đến những ngày lễ này, nhưng Văn Tự lòng nóng như lửa đốt, trước ngày Valentine, cậu đã hỏi bóng gió xem Lý Quần Thanh muốn gì.
Lý Quần Thanh luôn trả lời rằng, anh chẳng muốn gì cả. Sau đó anh bèn tiếp tục làm việc. Bà xã xinh đẹp của cậu đúng là cuồng công việc!
Không phải Valentine anh cũng muốn đi làm đấy chứ? Văn Tự bỗng nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ này, cậu lập tức như sét đánh ngang tai, lòng nhiệt tình bị dập tắt.
Thế là cậu đi tới bên cạnh Lý Quần Thanh đang gõ máy tính, kéo ghế ngồi xuống, ngoẹo đầu dựa vào Lý Quần Thanh, nhìn anh làm việc.
Lý Quần Thanh làm xong việc, mới nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Văn Tự lập tức phấn chấn, ngồi thẳng người nói: “Valentine anh không được đi làm đâu đấy, anh phải ở bên em.”
Họ đi sớm, người còn thưa thớt, buổi sáng se lạnh khiến Văn Tự thoải mái vô cùng, cậu có thể giơ tay ôm eo Lý Quần Thanh, sưởi ấm cho anh mà chẳng cần kiêng dè.
Chim hồng hạc bị nhốt trong lưới, họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng dường như Lý Quần Thanh có phép thuật đặc biệt nào đó, anh vẫy tay với chúng, một con chim hồng hạc màu sắc tuyệt đẹp bèn đi về phía anh.
Chiếc mỏ màu đen dán lên lưới, Lý Quần Thanh dán mặt lên đó, Văn Tự cũng dán sát vào mặt anh, giơ điện thoại chụp lại cảnh này.
Lý Quần Thanh bảo cậu đừng bạo dạn thế, người khác nhìn đấy.
“Đấy là vì anh đẹp, mọi người đều thích ngắm.” Văn Tự không hề keo kiệt lời khen, với Lý Quần Thanh, bụng cậu toàn là khen ngợi.
“Được rồi, chim hồng hạc ở đây đâu có tự do như chúng ta ngắm ở châu Phi, đi thôi, đi chỗ khác xem.”
Văn Tự dẫn Lý Quần Thanh đến thung lũng hoa tulip, chỉ đứng ở chân núi, Lý Quần Thanh đã thấy đẹp đến mức choáng ngợp. Anh cũng không biết sao mình lại yêu động vật màu hồng, giờ lại phải lòng loài thực vật màu hồng đong đưa này.
Nhưng khi anh nhìn về phía Văn Tự, tất cả đều có đáp án. Văn Tự mãi mãi cho anh sự lãng mạn, từ một bó hoa hồng hằng ngày, đến hoa tulip trải khắp núi ngày hôm nay.
“Đi lên trên, lên trên xem đi.” Văn Tự nói.
Lý Quần Thanh ừm một tiếng, giơ tay. Văn Tự ngắm bàn tay thon dài trắng ngần ấy mà ngây người, nhưng cậu nhanh chóng nắm lấy, dẫn Lý Quần Thanh đi lên như thể xung quanh không có ai.
Lý Quần Thanh hỏi: “Bên trên có cái gì?”
“Bí mật,” Văn Tự hớn hở ra mặt, “Một bí mật yêu anh.”
Núi không cao, chỉ 100 mét, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh. Đỉnh núi là một khoảnh đất bằng, xung quanh là hoa tulip màu sắc sặc sỡ, hương hoa thơm nức mũi, khiến tâm trạng người ta thoải mái vô cùng.
Văn Tự à lên một tiếng, bảo Lý Quần Thanh đi xem ở gốc hoa là cái gì, anh vạch ra xem thử, là một chiếc hộp đựng trang sức, anh nhặt lên, Văn Tự lại à một tiếng, bảo anh xem kia là gì, Lý Quần Thanh vừa cầm lên, Văn Tự lại kêu, cứ thế đi một vòng quanh đỉnh núi, cái cuối cùng được Văn Tự nhặt lên, cậu mở ra, là một cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh trong nắng.
Lý Quần Thanh cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, anh hỏi: “Thế trong tay anh toàn hộp rỗng à?”
“Không phải,” Văn Tự nói, “Là khuyên tai, vòng cổ, lắc tay, lắc chân, đều tặng anh hết.”
“Thế giờ em muốn làm gì?”
Văn Tự ngắm khuôn mặt tươi cười của Lý Quần Thanh, hơi ngơ ngẩn, cậu nói: “Cầu hôn, cầu hôn anh.”
Lý Quần Thanh hỏi cậu: “Tại sao phải cầu hôn hôm nay?”
“Cầu hôn vào Valentine rất ngầu,” Văn Tự kích động nói, “Anh không thấy thế sao?”
“Ngầu ngầu ngầu, thế em còn đứng đó làm gì?” Lý Quần Thanh chìa tay ra, cười còn xinh hơn hoa, “Đeo cho anh đi.”
Văn Tự thấy Lý Quần Thanh chủ động thế, kích động đến mức nói năng cũng run rẩy, cậu quỳ xuống, đeo nhẫn cho Lý Quần Thanh, cầm tay anh hôn nồng nàn, nói: “Thanh Thanh, gả cho em trước khi hết mùa hoa đi. Như thế, anh cũng sẽ như đoá hoa mọc trong tim em, nở mãi không tàn. Em yêu anh mãi mãi.”