Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 35

Khi tiếng chuông ầm ĩ chói tai buông xuống, tất cả ngọn đèn xung quanh nháy mắt tắt phụt.

Bóng tối phủ kín vạn vật.

Sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm toàn bộ căn phòng, tĩnh mịch cùng âm u như hóa thành thực thể, đè ép dây thần kinh căng thẳng của con người, lần theo xương sống trườn bò lên cái ót.

Mọi giác quan trong bóng tối bị khuếch đại đến vô hạn, trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Mạc Dịch vô thức hít thở thật nhẹ như sợ quấy nhiễu thứ gì.

Ánh sáng xanh yếu ớt lọt qua những khe gỗ niêm phong ô cửa sổ hắt vào phòng, phản xạ màu vàng óng rực rỡ trên mái tóc rũ qua vai đứa bé gái.

Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên âm thanh đế giày ma sát với mặt đất, tấm sàn gỗ không chịu nổi trọng tải mà kêu lên kẽo kẹt, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp vang vọng, cực kỳ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Trái tim Mạc Dịch như ngừng đập.

Tại sao đèn tắt rồi mà vẫn có người chơi dám đi lại ở bên ngoài?

Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua khe hở của cánh cửa khép hờ.

Vài tia sáng vàng vọt ảm đạm chiếu lên một góc hành lang, theo tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần.

Dưới ánh đèn, màu sắc trên giấy dán tường dần sáng rõ, lại bị bóng đêm đen đặc xung quanh nhuộm thành màu xám tro u tối.

— không phải người chơi!

Tim Mạc Dịch đập thình thịch, lưng túa mồ hôi lạnh.

Anh nhanh như cắt nhào về hướng chiếc giường theo trí nhớ của mình.


Mạc Dịch không ngờ lại có người chịu đứng ra thanh minh cho mình.

Anh hơi nhướn mày vẻ ngạc nhiên, cũng không tiếp tục im lặng nữa mà thoải mái thừa nhận:

“Đúng vậy, chính tôi là người đã mở khóa nhiệm vụ phụ.”

Kế tiếp, Mạc Dịch giải thích vắn tắt về nhiệm vụ phụ cho tất cả cùng nghe. Nói xong, anh nheo mắt nhìn một vòng xung quanh rồi bổ sung:

“Đương nhiên, hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ phụ cũng sẽ có điểm thưởng. Tôi không mong mọi người phải lập tức tin lời tôi nói, dù sao mỗi cá nhân tự có chính kiến của bản thân, chứ không phải cứ xuôi theo những lời phiến diện của kẻ khác —“

Mạc Dịch liếc nhìn khuôn mặt xanh mét của Triệu Nghị Thành cùng Tôn Tiểu Nham như ám chỉ, đoạn cười nói:

“Đi thôi, theo thời gian biểu thì đã đến lúc ăn sáng rồi.”

Nói xong, anh dứt khoát xoay người đi về phía nhà ăn.

Mọi người đều xem giờ: quả thật nếu bây giờ còn chưa vào sẽ muộn mất.

Thảm trạng của những kẻ không tuân thủ thời gian biểu vẫn còn sờ sờ trước mắt, mọi người không dám chần chừ nữa, đều lẳng lặng bước nhanh hơn theo sau Mạc Dịch.

Tuy trong lòng không muốn, Triệu Nghị Thành cùng Tôn Tiểu Nham cũng phải nối gót đoàn người bước vào hành lang.

Đứng trong phòng rồi, cảnh tượng lúc bấy giờ làm tất cả mọi người trợn tròn mắt.

— nhà ăn trở nên rực rỡ hẳn lên.

Tuy trần nhà trông vẫn lụp xụp và vách tường vẫn xiêu vẹo nhưng đã sạch sẽ hơn nhiều, những vết dầu mỡ và vệt ố vàng đã biến mất, bức tranh người treo cổ dán trên tường cũng không thấy tăm hơi.

Chiếc đèn trần tồi tàn cũng trở về lành lặn và rạng ngời, tỏa ánh sáng ấm áp.

Bàn ghế không dính chút tro bụi nào, sắp xếp ngay ngắn giữa căn phòng.

Trong không gian tràn ngập mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.

Mọi người vội vàng bước nhanh tới quầy.

Chỉ thấy trên quầy ăn rực rỡ sáng sủa bày biện bánh ngọt cùng bánh pudding màu sắc xinh xẻo, ngay cả bánh mì đen nhìn cũng xốp giòn ngon miệng, ấm áp tỏa khói nóng hầm hập, nước trái cây tươi rói chứa trong bình thủy tinh lớn, làm người ta nhìn mà thèm chảy cả nước miếng.

Bữa ăn này ngon lành hơn những bữa trước không biết bao nhiêu lần.

Nhiều người bởi vì không nuốt nổi nước lã cùng bánh mì đen mà mấy buổi rồi chưa ăn gì, gần hai ngày vừa đói vừa khát đã thấy hối hận vô cùng, nay trông thấy những mỹ thực này, hai mắt không khỏi phát sáng lên.

Có điều, đãi ngộ trong cái cô nhi viện quỷ dị này bỗng nhiên cải thiện đến thế khiến người ta sinh lòng lo lắng, nên các người chơi tuy bụng đã đói meo vẫn do dự không dám hành động.

Mạc Dịch nhăn mặt tiến lên mấy bước, đi vài vòng xung quanh quầy ăn, thấy ngoại trừ chỗ này quả thật không còn đồ ăn nào khác nữa.

Theo lý thuyết, thời gian và địa điểm ăn cơm hẳn là cột mốc an toàn mới đúng.

Nhưng cảnh tượng quỷ dị như vậy vẫn làm đáy lòng người ta trở nên bất an.

Mạc Dịch thận trọng, chỉ lấy bánh mì đen giống mấy ngày hôm trước, cùng Tống Kỳ ngồi trở lại bàn ăn.

Tôn Tiểu Nham cười vẻ khinh thường, cố ý lớn tiếng nói:

“Thời gian và địa điểm dùng bữa đều an toàn, đây chính là một trong những quy tắc của trò chơi, việc gì phải hèn nhát vậy chứ?”

Nói xong liền không chút khách khí mà lấy bánh ngọt cùng bánh pudding bỏ vào đ ĩa, còn rót một cốc nước quả thật to.

Những người khác âm thầm nuốt nước miếng, dù sao hai ngày vừa qua ăn uống quá ít, sinh hoạt cực kỳ gian khổ, bây giờ đã có người mở đầu bèn ôm tâm lý may mắn, tiến lên bắt đầu lấy đồ ăn.

Thực ra Mạc Dịch chẳng quan tâm, lượng đồ ăn cùng nước uống cần thiết nạp vào cơ thể đã được anh lên kế hoạch rất kỹ càng trong mấy ngày vừa qua, giờ phút này không cần dùng những cao lương mỹ vị đó cũng chẳng thấy đau khổ là bao.

Đúng lúc này, có một khay cơm đặt xuống phía đối diện Mạc Dịch. Bên trong cũng chỉ có bánh mì đen cùng nước lọc.

Mạc Dịch hơi kinh ngạc ngẩng đầu.

Chỉ thấy cậu nhóc ban nãy lên tiếng bảo vệ anh đang ngồi xuống phía đối diện.

Mạc Dịch nhướn mày, thong dong nhìn người trước mắt, chờ cậu lên tiếng.

Chỉ thấy cậu nhóc nâng gọng kính vẻ hơi căng thẳng, tựa hồ bứt rứt không an lòng.

Nhưng đằng sau cặp kính là ánh mắt khá chân thành, cậu nói. “Em tin anh.”