Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 93: Hạ Ngưng Và Thiên
Câu cuối cùng Bác Thần nhấn mạnh làm cho Vũ Phong đờ người.
Anh đứng yên nhìn Bác Thần rời đi.
Bóng lưng xa dần, rồi cuối cùng chỉ còn một hành lang trống rỗng và lạnh lẽo.
Một giọt nước mắt rơi dài trên má anh, chỉ một giọt rồi anh lau đi.
Anh gồng mình lên mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt lại không như vậy.
Vừa nhớ cô, vừa lo lắng cho tương lai sắp tới.
Anh lo rằng anh sẽ không thể dạy dỗ bọn nhỏ nên người.
Nhưng dù sao thì nó cũng là con của anh và cô, anh sẽ làm theo lời Bác Thần nói, nuôi dạy hai đứa nhỏ và chờ đợi.
Bốn năm sau.
Tại Mặc thị, một cuộc họp quan trọng được tổ chức với sự tham gia của Lục thị cùng một thành viên quan trọng khác.
Mặc Vũ Phong ngồi đó căng thẳng cùng cực, Minh Hoàng rụt rè lau mồ hôi trên trán.
Không chỉ cậu mà những người khác cũng căng thẳng không kém.
Vũ Phong vứt đống giấy tờ lên bàn một cái bộp rõ to.
Anh lớn tiếng.
- Tôi đã bảo dự án này có rất nhiều lỗi cần bổ sung, tại sao tới hôm nay vẫn y nguyên không sửa đổi?
- X… Xin lỗi Mặc tổng!
Cô nhân viên đó sợ hãi lên tiếng.
Tuấn Lãng đang ngồi bên này tặc lưỡi lắc đầu.
- Mặc tổng nên bình tĩnh lại thì hơn.
Cô về chỗ được rồi.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô nhân viên khiến cho cô ta cảm giác như được cứu rỗi mà chạy về chỗ ngồi.
Vũ Phong tức đến nỗi siết chặt tay lại, đám nhân viên ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nghe một màn giảng dạy đầy phẫn nộ của Vũ Phong đến tối thì bỗng nhiên điện thoại ai đó reo lên, bầu không khí lại càng căng thẳng hơn.
Ai cũng nhìn nhau kiếm cho ra thủ phạm thì lúc này.
Vũ Phong cầm lấy điện thoại của anh, hóa ra tiếng chuông phát ra từ đây.
Anh bắt máy nói bằng giọng như hổ gầm.
- Đã bảo là không được gọi trong lúc tôi đang họp kia mà!
Vũ Phong không nghe tiếng ai trả lời, thay vào đó là tiếng thút thít nhỏ nhẹ cùng với giọng của một đứa con nít hồn nhiên.
- Ba ơi, là con mà, con là Hạ Ngưng của ba mà.
Vũ Phong giật mình một cái, lúc này cuồng khí trong người anh biến đi đâu mất hết, chỉ còn lại sự ngoan hiền và nhẹ nhàng của một người cha, anh nói vào điện thoại tỏ vẻ hối lỗi.
- Ôi ba xin lỗi nhé, Ngưng nhi của ba sao lại đến đây thế?
Vừa nói anh vừa cầm theo áo vest đi ra ngoài, tay ra hiệu cho Minh Hoàng rằng buổi họp đã kết thúc.
Minh Hoàng nghe vậy thì vẫy tay bảo mấy đứa nhân viên ra khỏi phòng họp.
Tuấn Lãng thở dài rồi lắc đầu, anh đứng lên rời đi dưới sự chào hỏi đầy cảm kích của đám nhân viên đã được anh nhiều lần thoát khỏi sự phẫn nộ Vũ Phong.
Mặc Vũ Phong hớt ha hớt hải chạy ra ngoài rồi về phòng làm việc của mình.
Anh đang rất vội, nhưng lại ráng làm những hành động của mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Anh đi như chạy nhưng lại không dám phát ra tiếng kêu.
Anh thở hồng hộc, nhưng lại giấu nhẹm tiếng thở đó đi, tất cả anh đang làm đều là vì cô con gái bé nhỏ của anh.
Mỗi lần con bé bị giật mình là mỗi lần phải đi bệnh viện.
Và anh thì lại lo sốt vó.
Mở cửa ra một cách cũng rất là nhẹ nhàng.
Con tim Vũ Phong mới đập bình thường lại khi thấy con gái mình đang ngồi trên ghế ăn bánh, tay thì ôm quyển truyện tranh mặc dù vẫn chưa đến tuổi biết đọc.
Con mắt lạnh lùng kiêu sa y hệt anh, khi nghe tiếng động thì con bé ngẩng đầu lên nhìn.
- Ba không cần phải gấp gáp như vậy đâu.
Mặc Trần Hạ Ngưng lên tiếng.
Giọng con bé nửa lạnh lẽo, nửa còn lại là giọng của trẻ con, hai cái mâu thuẫn lại đan xen vào nhau khiến cho con bé vừa dễ thương nhưng lại không đến mức dễ đụng vào.
Nó y hệt ba nó từ đầu đến cuối, ngũ quan thần sắc đều giống hệt anh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có một chút gì đó giống mẹ.
Vũ Phong bước vào trong, anh thở phào một hơi rồi đi lại ngồi cạnh con gái bé bỏng.