Cốt Truyện Này Có Vấn Đề
Chương 2: Chương 2
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Trên bàn bày khoảng tầm ba đến bốn món, tuy không nhiều quá nhiều nhưng nhìn có vẻ rất ngon.
Và nhìn khá đẹp mắt rất hấp dẫn.
Đáng tiếc là hiện tại Mễ Mị không có tâm trạng thưởng thức.
Không biết có phải là do tác dụng phụ của việc xuyên đến thế giới này không, nhưng hiện tại đầu cô vẫn còn rất choáng, huyệt thái dương giống như bị kim đâm thi thoảng lại nhói lên.
Lúc này cô có thể thẳng thắn đối diện với hiện thực, thì đột nhiên lúc này bụng của cô bắt đầu réo lên.
Cô nghĩ mà càng cảm thấy thương nguyên chủ, bởi vì ngày hôm nay được gặp người trong lòng cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ rất tỉ mỉ.
Lo sợ dáng người của mình không được tốt, cả ngày hôm nay cô ấy đã nhịn ăn.
Cô tin chắc cô ấy biết rõ tình trạng cơ thể của mình nhưng vẫn dám liều lĩnh nhịn ăn suốt ngày hôm nay.
Mễ Mị đắn đo phân vân một hồi, cuối cùng thì cô cầm cốc trà sữa lên.
Vị ngọt và ấm áp dần xâm chiếm vị giác của cô, ly sữa dần cạn.
Bây giờ chỉ còn sót lại mấy quả hạnh nhân vươn trên đầu lưỡi.
Mễ Mị uống một hơi, bây giờ hơi thở của cô tràn ngập mùi hương của sữa.
Thật dễ chịu.
Kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển, Mễ Mị hết nhắm mắt lại mở mắt ra, cô cố dùng tín hiệu để gọi hệ thống, nhưng cô vẫn không thấy tín hiệu đáp lại.
Nếu không phải cô vẫn còn nhìn thấy quyển truyện kia, thì thậm chí cô còn hoài nghi liệu mình có phải bị điên rồi hay không.
Lặp đi lặp lại mấy lần mà vẫn không thu được kết quả.
Mễ Mị thở dài và chấp nhận bỏ cuộc.
Cô quay đầu lại nhìn khung cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại trong lòng cô đang rất bối rối.
Hiện tại cô mới chỉ nhìn thấy đúng 3 trang truyện, từ đầu đến cuối cô chỉ biết Kinh Hoằng Hiên rời đi vì cuộc điện thoại của Nghê Nhất Lâm.
Anh nhẫn tâm bỏ vị hôn thê ở khách sạn mà leo lên xe đi tìm nữ chính.
Lúc đến nơi nhìn thấy nữ chính đang bị một đám lưu manh trêu chọc, anh đã xuất sắc thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân..
Nhưng những tình tiết này không hề liên quan gì đến cô! Cô biết nam chính và nữ chính là nhân vật trung tâm của cốt truyện.
Những ít nhất tác giả cũng nên nhắc đến vai phụ mấy câu chứ?
Hiện tại cô đã xuyên thành nữ phụ Mễ Mị, cô không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Mà hệ thống lại đi đâu mất tiêu, ít nhất nó cũng phải ra mặt hướng dẫn cô chứ.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Chẳng lẽ hệ thống kia đã bị chết mày.
TAT đúng là cái đồ vô dụng.
Mễ Mị đoán, mấy trang truyện mà cô đang đọc không phải là phần mở đầu của quyển tiểu thuyết, làm gì có tác giả nào chọn nữ phụ xuất hiện ở đầu câu chuyện.
Chẳng qua cô xuyên vào đúng thời điểm cốt truyện đang diễn ra tới tình tiết này.
Điều này càng khiến cho tình hình trở nên tệ hơn.
Ước gì ở đây có một cửa hàng, chỉ cần dùng tiền có thể mua được chương mới.
Cho dù cô có thông minh đến đâu, thì cũng không thể nghĩ ra một cốt truyện giống tác giả viết!
Cô tự hỏi liệu bây giờ cô nhảy xuống dưới thì cô có thể về nhà được không...
Cô suy nghĩ dằn vặt một lúc lâu, Mễ Mị đương nhiên không dám lôi tính mạng ra làm trò đùa.
Chẳng may cô không quay về được thế giới thật, thì cô không chỉ có lỗi với chính mình, mà còn có lỗi với cả nguyên chủ.
Cho nên cách tốt nhất là cô nên tiếp nhận sự thật TAT.
Mễ Mị thở dài đi mấy vòng trong phòng,cô nhìn lướt qua cái hành lý đang đặt ở góc phòng.
Bỗng nhiên, cô một thứ đã thu hút sự chú ý của cô.
Điện thoại!
Mễ Mị dùng tay gõ vào đầu, tại sao cô lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy! Thứ không thể thiếu trong cuộc sống của người hiện đại chính là điện thoại di động! Bây giờ trong điện thoại thứ gì cũng có.
Chỉ cần có điện thoại trong tay là bạn có cả thế giới.
Từ việc xã giao, mua sắm, sở thích, du lịch, cùng những tin tức mới trong ngày, tất cả đều có ở trong điện thoại, điện thoại chính là bách khoa toàn thư của người hiện đại.
Đối với cô nó không chỉ là phao cứu mạng, mà còn giúp cô hiểu biết thêm về con người của nguyên chủ.
Mễ Mị vỗ tay thầm khen ngợi khả năng nhạy bén và thông minh của mình.
Nói là làm, Mễ Mi lôi chiếc điện thoại từ trong hành lý ra, cô ngồi xuống giường bắt đầu mở điện thoại ra để tìm hiểu thông tin.
Cô vừa cầm chiếc điện thoại di động trong tay, cô dễ dàng mở nó lên nhớ khóa vân tay.
Màn hình vừa sáng lên cô nhìn thấy rất nhiều thông báo của wechat.
Mễ Mị ngoài mặt thì không để tâm đến, nhưng trong lòng cô bắt đầu suy tính.
Hiện tại trên thị trường có rất nhiều mẫu mã điện thoại di động.
Nhưng chỉ cần truy cập vào mạng, thì cách sử dụng đều giống hệt nhau.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng chiếc điện thoại của hãng này, vì cô vẫn chưa quen cách sử dụng nên cô phải học cách làm quen trước, mở các ứng dụng mà được nhiều người dùng ra rồi học dùng.
Giống như vì sao đây là lần đầu tiên cô gặp Kinh Hoằng Hiên nhưng cô lại biết được tên của anh.
Với lại, lúc đó hệ thống còn nhắc đã giúp cô mở kỹ năng trang bị cho người mới.
Cho nên, hiện tại trong cơ thể này vẫn còn sót lại ký ức của nguyên chủ, thế nên khi nhìn thấy người quen hoặc những đồ vật thân thuộc, cơ thể sẽ làm theo giống như được lập trình từ trước.
Cả đêm nay, đây là chuyện duy nhất khiến cho cô cảm thấy vui.
Mễ Mị nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, khi mở mắt ra, khuôn mặt cô đã tràn ngập ý chí chiến đầu.
Tình hình hiện tại của cô chính là "không có trâu thì bắt chó đi cày", cô đã rơi vào đường cùng, phải tự tìm cách cứu chính mình.
Và bây giờ cô nghĩ mình nên đi tìm hiểu kỹ hơn về nguyên chủ, sau đó cô dựa đó để suy luận ra tình tiết tiếp theo của bộ truyện.
Sau đó chờ đến thời cơ thích hợp, cô sẽ rời đi.
Từ bạn bè, đến các trang mạng xã hội, ngay cả những bức hình, đều đã bị cô lục soát ra.
Thậm chí cô còn tìm ra những nick ảo của nguyên chủ.
Điều khiến cho Mễ Mị cảm thấy sốc chính là, cô nhìn vào bản ghi chú dài tận 3 trang của nguyên chủ! Nhưng hầu hết đều là tiêu đề của tờ báo.
Và trên weibo cô ấy chỉ theo dõi đúng một người duy nhất —— Kinh Hoằng Hiên.
Nhìn là đoán ra được, đây chính là một fan não tàn chân chính.
Nhìn dòng giới thiệu trên nick weibo thật là kinh khủng.
Vốn dĩ, cô luôn đứng về phía của nguyên chủ, và cô coi Kinh Hoằng Hiên chính là kẻ tra nam cặn bã, nhưng sau khi cô phát hiện những hành động theo dõi biến thái của nguyên chủ, cô thực sự không biết mình nên đứng về phía của ai.
Lúc nào cũng bị dòm ngó và kiểm soát như vậy, chắc chắn anh cũng cảm thấy rất khó chịu?
Suốt mấy tiếng đồng hồ, Mễ Mị đã buồn ngủ đến mức mắt cứ nhắm lại, nhưng cô vẫn kiên trì ngồi thu thập thông tin.