Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần
Chương 36: Vạn vật đến rồi đi (3)
Bắc Thành buổi đêm gần tháng 11, tuy nói nhiệt độ không phải quá thấp, nhưng nói mát mẻ vẫn là hơi mỏng manh, là có hương vị của mùa đông.
Đến ngã tư phía trước rẽ vào là ký túc xá của Hạ Thiên, Tống Âu Dương biết chắc chắn cô có lời muốn nói, không dừng lại, trực tiếp kéo cô đến phía sau tòa nhà.
Trên bãi cỏ có một vào cây quế bốn mùa lá nhỏ. Mùi hoa tuy không quá nồng như cây quế vàng hay trắng, nhưng mấy cái cây trong mùa héo tàn này đã quá xa xỉ rồi.
Còn có nửa tiếng nữa là đến giờ gác cổng, vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, lúc này không gặp phải đôi tình nhân hẹn hò nào.
Tống Âu Dương dựa lưng vào tường, buông tay đang ôm eo Hạ Thiên ra, hai tay hai chân ôm cô vào trước người, lại rộng mở áo khoác bao lấy cô, rồi mới cúi đầu dựa theo ánh trăng nhìn vào mắt cô, “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, băn khoăn cái gì về anh.”
Không phải băn khoăn, là không muốn làm anh khó xử. Hạ Thiên thầm nghĩ ở trong lòng.
Một lúc sau, cô đặt cằm lên ngực anh, cũng nhìn anh, “Vừa rồi ở quán trà, em nghe ra được thật ra giáo sư Bàng vẫn rất hy vọng anh có thể trở thành nghiên cứu sinh của ông ấy.”
Tống Âu Dương nghe vậy mỉm cười, không phủ nhận.
, lại là giáo viên dạy mình hai năm chuyên ngành, muốn cự tuyệt, không dễ dàng, còn phải nghĩ cách thức tốt nhất.
(*) Bá Nhạc: là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những “Bá Nhạc” biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài.
Sự lựa chọn của Tống Âu Dương, trong mắt mọi người, phần lớn đều là “không biết tốt xấu”, nhưng con đường nghiên cứu khoa học này, nếu đã lựa chọn, cũng không còn dính dáng gì tới nhân tình thế cố. Đi tới bước này, nếu như còn không rõ mình muốn cái gì, vậy cuộc đời của người này, chắc là cũng có thể tuyên bố kết thúc.
Ở giữa, Bàng Điền Hoa cũng hẹn anh nói chuyện vài lần, cho đến hai ngày này rốt cục mới buông lỏng.
Thậm chí còn tự mình giúp anh viết thư giới thiệu với viện trưởng Ngô, bởi vì phương hướng nghiên cứu khoa học của viện trưởng Ngô chính là phương hướng máy bay không người lái mà Tống Âu Dương muốn nghiên cứu.
Trưa hôm nay anh nhận được tin nhắn của Bàng Điền Hoa, nói tối nay viện trưởng Ngô có thời gian, vốn lo lắng sẽ trùng thời gian cùng tụ tập ăn cơm, nhưng anh đã đến sai giờ hẹn.……
Hạ Thiên anh không trả lời, đành phải tiếp tục hỏi chuyện mình lo lắng, “Nếu đã như vậy —— vậy giáo sư Bàng có thể……?”
Cô vẫn chưa hết lời. Hạ Thiên không phải là người thích khua môi múa mép sau lưng người khác, chỉ là hôm nay ở quán trà, giáo sư Bàng là đang luyến tiếc tài năng của Tống Âu Dương, tình cảm khó có thể nói thành lời, mà anh lại cự tuyệt ông ấy, lựa chọn giáo viên khác, đổi lại là bất kỳ người nào chắc là đều sẽ có khúc mắc trong lòng.
Chuyện thầy cô cố ý làm khó học sinh, cô đã nghe qua, cũng thấy trên mạng không ít.
Tống Âu Dương nhìn cô, không trả lời ngay, như là đang suy nghĩ nên nói với cô như thế nào.
Hạ Thiên xuyên tạc sự im lặng của anh, bị anh nhìn đến chột dạ, không tự chủ được giải thích: “Em chỉ… Hơi lo lắng cho anh.”
“Anh biết.” Tống Âu Dương hôn lên lông mày cô, nói với cô, “Mục tiêu cuối cùng của nghiên cứu khoa học là cống hiến cho nhân loại, mà không phải chính mình. Có biết ai thường treo trên miệng không?”
“…Giáo sư Bàng?” Nhìn vẻ mặt của anh, Hạ Thiên không khó đoán được.
“Ừm.” Tống Âu Dương gật đầu.
Anh nhìn cô, có thể đoán được vì sao cô lại lo lắng như vậy, tiếp tục nói, “Hình tượng xấu của một người, hoặc là một ngành công nghiệp quả thật có thể làm cho bất kỳ người nào không liên quan có đủ lý do để tin tưởng anh ta/ cô ta và ngành công nghiệp này chính là như vậy. Mà thật ra, điều này cũng giống như câu nói ‘chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm’.”
“Không ai có thể phủ nhận, trong trường đại học, thậm chí trong ngành nghiên cứu khoa học sẽ có rất nhiều người ỷ vào việc nắm giữ quyền tốt nghiệp của sinh viên bất cứ khi nào, lạm dụng quyền lực, coi sinh viên là lao động giá rẻ, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận, ở phía đối lập của loại người này, kỳ thật còn có càng nhiều người cống hiến vì xã hội này, thậm chí là vì nhân loại mà cống hiến toàn bộ sức lực và tính mạng của họ.”
“Giáo sư Bàng như vậy, viện trưởng Ngô cũng là người như vậy, ‘có trách nhiệm với nghề, đạo làm thầy cũng vậy’ tám chữ này (*), nói về bọn họ là xứng đáng. Cũng chỉ vì những “khối u ác tính” trong ngành mà những bậc tiền bối mẫn cán như vậy sẽ bị lãng quên, nhưng họ cũng vì lẽ đó mà đáng quý hơn. Anh dừng lại, đưa tay lên và dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên trán cô, “Hiểu chưa?”
(*) Nguyên gốc “业界担当, 实德师也” nên mình để nguyên nhé.
Trán Hạ Thiên bị anh làm cho ngứa cọ cọ vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên em hiểu.”
Thấy anh nhướng mày “nghi ngờ”, Hạ Thiên mím môi suy nghĩ một chút, trả lời hắn, “Tựa như nhắc tới Afghanistan, mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là cánh đồng thuốc phiện, khủng bố còn có chiến tranh liên tục không dứt, rất ít, thậm chí sẽ không có người nghĩ đến nơi đó kỳ thật cũng có ánh mặt trời, nhưng bởi vì tình hình chiến sự liên miên này đã khắc thành ấn tượng kinh khủng cố hữu trong lòng mọi người, cho nên rất khó được người ta nghĩ đến.”
Cô giống như mở máy nói ra, “Giống như có lần chúng em cứu một cậu bé bị đạn lạc bắn rơi nửa gáy, điều kiện y tế không kém hơn chúng ta chút nào, hai bác sĩ phẫu thuật thay phiên nhau phẫu thuật hơn ba mươi tiếng đồng hồ mới kéo cậu bé từ Quỷ Môn Quan trở về. Ngày xuất viện, ba của cậu bé vì cảm ơn chúng em, đã tặng cho chúng em hai quả trứng gà,” Cô nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa, “Hai quả trứng này, đối với mười mấy người chúng em mà nói, không là gì, nhưng đối với bọn họ mà nói, đã là toàn bộ của bọn họ, đây là tâm ý bọn họ muốn cảm ơn chúng em. Chúng em không thể từ chối, cũng không nhịn được muốn từ chối. Nhưng nếu từ chối bọn họ, bọn họ sẽ rất đau lòng, cho nên cuối cùng mười mấy người chúng em đem hai quả trứng gà kia cùng nhau ăn, không ai độc chiếm hai quả trứng kia, cũng không ai nhẫn tâm không ăn. Âu Dương, anh biết không? Đó là quả trứng đặc biệt và ngon nhất mà em từng ăn trong đời.”
“Nhưng giống loại chuyện này, nếu không phải tự mình trải qua, nói ra, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng thật sự có chuyện đó chứ?”
Bởi vì những chuyện xấu luôn có thể gây ra sự cộng hưởng, bất bình, lên án, nhưng ngược lại, những điều tốt đẹp, lại bị xem nhẹ.
Mà ký ức của thế giới đối với Afghanistan, đối với những con người khát vọng hoà bình, tốt bụng và biết ơn, có bao nhiêu bất công?
Đến ngã tư phía trước rẽ vào là ký túc xá của Hạ Thiên, Tống Âu Dương biết chắc chắn cô có lời muốn nói, không dừng lại, trực tiếp kéo cô đến phía sau tòa nhà.
Trên bãi cỏ có một vào cây quế bốn mùa lá nhỏ. Mùi hoa tuy không quá nồng như cây quế vàng hay trắng, nhưng mấy cái cây trong mùa héo tàn này đã quá xa xỉ rồi.
Còn có nửa tiếng nữa là đến giờ gác cổng, vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, lúc này không gặp phải đôi tình nhân hẹn hò nào.
Tống Âu Dương dựa lưng vào tường, buông tay đang ôm eo Hạ Thiên ra, hai tay hai chân ôm cô vào trước người, lại rộng mở áo khoác bao lấy cô, rồi mới cúi đầu dựa theo ánh trăng nhìn vào mắt cô, “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, băn khoăn cái gì về anh.”
Không phải băn khoăn, là không muốn làm anh khó xử. Hạ Thiên thầm nghĩ ở trong lòng.
Một lúc sau, cô đặt cằm lên ngực anh, cũng nhìn anh, “Vừa rồi ở quán trà, em nghe ra được thật ra giáo sư Bàng vẫn rất hy vọng anh có thể trở thành nghiên cứu sinh của ông ấy.”
Tống Âu Dương nghe vậy mỉm cười, không phủ nhận.
, lại là giáo viên dạy mình hai năm chuyên ngành, muốn cự tuyệt, không dễ dàng, còn phải nghĩ cách thức tốt nhất.
(*) Bá Nhạc: là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những “Bá Nhạc” biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài.
Sự lựa chọn của Tống Âu Dương, trong mắt mọi người, phần lớn đều là “không biết tốt xấu”, nhưng con đường nghiên cứu khoa học này, nếu đã lựa chọn, cũng không còn dính dáng gì tới nhân tình thế cố. Đi tới bước này, nếu như còn không rõ mình muốn cái gì, vậy cuộc đời của người này, chắc là cũng có thể tuyên bố kết thúc.
Ở giữa, Bàng Điền Hoa cũng hẹn anh nói chuyện vài lần, cho đến hai ngày này rốt cục mới buông lỏng.
Thậm chí còn tự mình giúp anh viết thư giới thiệu với viện trưởng Ngô, bởi vì phương hướng nghiên cứu khoa học của viện trưởng Ngô chính là phương hướng máy bay không người lái mà Tống Âu Dương muốn nghiên cứu.
Trưa hôm nay anh nhận được tin nhắn của Bàng Điền Hoa, nói tối nay viện trưởng Ngô có thời gian, vốn lo lắng sẽ trùng thời gian cùng tụ tập ăn cơm, nhưng anh đã đến sai giờ hẹn.……
Hạ Thiên anh không trả lời, đành phải tiếp tục hỏi chuyện mình lo lắng, “Nếu đã như vậy —— vậy giáo sư Bàng có thể……?”
Cô vẫn chưa hết lời. Hạ Thiên không phải là người thích khua môi múa mép sau lưng người khác, chỉ là hôm nay ở quán trà, giáo sư Bàng là đang luyến tiếc tài năng của Tống Âu Dương, tình cảm khó có thể nói thành lời, mà anh lại cự tuyệt ông ấy, lựa chọn giáo viên khác, đổi lại là bất kỳ người nào chắc là đều sẽ có khúc mắc trong lòng.
Chuyện thầy cô cố ý làm khó học sinh, cô đã nghe qua, cũng thấy trên mạng không ít.
Tống Âu Dương nhìn cô, không trả lời ngay, như là đang suy nghĩ nên nói với cô như thế nào.
Hạ Thiên xuyên tạc sự im lặng của anh, bị anh nhìn đến chột dạ, không tự chủ được giải thích: “Em chỉ… Hơi lo lắng cho anh.”
“Anh biết.” Tống Âu Dương hôn lên lông mày cô, nói với cô, “Mục tiêu cuối cùng của nghiên cứu khoa học là cống hiến cho nhân loại, mà không phải chính mình. Có biết ai thường treo trên miệng không?”
“…Giáo sư Bàng?” Nhìn vẻ mặt của anh, Hạ Thiên không khó đoán được.
“Ừm.” Tống Âu Dương gật đầu.
Anh nhìn cô, có thể đoán được vì sao cô lại lo lắng như vậy, tiếp tục nói, “Hình tượng xấu của một người, hoặc là một ngành công nghiệp quả thật có thể làm cho bất kỳ người nào không liên quan có đủ lý do để tin tưởng anh ta/ cô ta và ngành công nghiệp này chính là như vậy. Mà thật ra, điều này cũng giống như câu nói ‘chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm’.”
“Không ai có thể phủ nhận, trong trường đại học, thậm chí trong ngành nghiên cứu khoa học sẽ có rất nhiều người ỷ vào việc nắm giữ quyền tốt nghiệp của sinh viên bất cứ khi nào, lạm dụng quyền lực, coi sinh viên là lao động giá rẻ, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận, ở phía đối lập của loại người này, kỳ thật còn có càng nhiều người cống hiến vì xã hội này, thậm chí là vì nhân loại mà cống hiến toàn bộ sức lực và tính mạng của họ.”
“Giáo sư Bàng như vậy, viện trưởng Ngô cũng là người như vậy, ‘có trách nhiệm với nghề, đạo làm thầy cũng vậy’ tám chữ này (*), nói về bọn họ là xứng đáng. Cũng chỉ vì những “khối u ác tính” trong ngành mà những bậc tiền bối mẫn cán như vậy sẽ bị lãng quên, nhưng họ cũng vì lẽ đó mà đáng quý hơn. Anh dừng lại, đưa tay lên và dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên trán cô, “Hiểu chưa?”
(*) Nguyên gốc “业界担当, 实德师也” nên mình để nguyên nhé.
Trán Hạ Thiên bị anh làm cho ngứa cọ cọ vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên em hiểu.”
Thấy anh nhướng mày “nghi ngờ”, Hạ Thiên mím môi suy nghĩ một chút, trả lời hắn, “Tựa như nhắc tới Afghanistan, mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là cánh đồng thuốc phiện, khủng bố còn có chiến tranh liên tục không dứt, rất ít, thậm chí sẽ không có người nghĩ đến nơi đó kỳ thật cũng có ánh mặt trời, nhưng bởi vì tình hình chiến sự liên miên này đã khắc thành ấn tượng kinh khủng cố hữu trong lòng mọi người, cho nên rất khó được người ta nghĩ đến.”
Cô giống như mở máy nói ra, “Giống như có lần chúng em cứu một cậu bé bị đạn lạc bắn rơi nửa gáy, điều kiện y tế không kém hơn chúng ta chút nào, hai bác sĩ phẫu thuật thay phiên nhau phẫu thuật hơn ba mươi tiếng đồng hồ mới kéo cậu bé từ Quỷ Môn Quan trở về. Ngày xuất viện, ba của cậu bé vì cảm ơn chúng em, đã tặng cho chúng em hai quả trứng gà,” Cô nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa, “Hai quả trứng này, đối với mười mấy người chúng em mà nói, không là gì, nhưng đối với bọn họ mà nói, đã là toàn bộ của bọn họ, đây là tâm ý bọn họ muốn cảm ơn chúng em. Chúng em không thể từ chối, cũng không nhịn được muốn từ chối. Nhưng nếu từ chối bọn họ, bọn họ sẽ rất đau lòng, cho nên cuối cùng mười mấy người chúng em đem hai quả trứng gà kia cùng nhau ăn, không ai độc chiếm hai quả trứng kia, cũng không ai nhẫn tâm không ăn. Âu Dương, anh biết không? Đó là quả trứng đặc biệt và ngon nhất mà em từng ăn trong đời.”
“Nhưng giống loại chuyện này, nếu không phải tự mình trải qua, nói ra, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng thật sự có chuyện đó chứ?”
Bởi vì những chuyện xấu luôn có thể gây ra sự cộng hưởng, bất bình, lên án, nhưng ngược lại, những điều tốt đẹp, lại bị xem nhẹ.
Mà ký ức của thế giới đối với Afghanistan, đối với những con người khát vọng hoà bình, tốt bụng và biết ơn, có bao nhiêu bất công?
- Lưu ý: Đoạn văn ngắn mà Hạ Thiên nói được sửa đổi từ một đoạn trong lời của “Nhật ký bác sĩ không biên giới”.
- Lời tri ân đến những góc khuất của thế giới mà không ai chú ý đến, làm những việc không liên quan và xa vời trong xã hội, để giúp đỡ những người không quen biết.