Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 61: Ác mộng của Dụ Nhiên
Nhất là Dụ Nhiên, cậu phải để cáo chín đuôi và cáo trắng chia ra hành động, đảm đương hai công việc cùng một lúc, sức mạnh tinh thần tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng. Hiện giờ, nhìn núi tuyết xuất hiện trong rừng rậm, tảng đá đè nặng trong lòng Dụ Nhiên cuối cùng cũng biến mất.
Cậu đã hoàn thành kế hoạch vĩ đại chưa từng có trên đời. Về sau, chỉ cần để cáo chín đuôi dùng khả năng tàng hình giấu kín núi tuyết đi, kể cả có người kiểm tra thế giới tinh thần của cậu, bọn họ cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường.
Mà phía Lục Tắc Hiên chỉ còn lại quang cảnh hoang vu, cằn cỗi sau khi bị phá hủy. Chỉ cần Lục Tắc Hiên diễn được vẻ nghe lời Dụ Nhiên như một “con rối”, tổ chức hắc ám sẽ không nghi ngờ hắn. Cứ thế, hai người có thể âm thầm phối hợp, bắt được cá lớn sau màn với mức thương vong thấp nhất.
Có lẽ bởi tâm trạng cuối cùng cũng tạm yên, cơn buồn ngủ rũ rượi xuất hiện trong đầu Dụ Nhiên, mắt cũng díp chặt vào nhau. Tinh thần hai người đang dung hợp, Lục Tắc Hiên lập tức cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu, vội nói: “Nhiên Nhiên, mau nghỉ đi.”
Năm đó, Dụ Nhiên một thân một mình sống sót trong tuyệt cảnh như thế nào? Cậu từng nói, vào thời điểm con người đau khổ, tuyệt vọng nhất, có một quái vật vũ trụ cổ vũ, giúp đỡ cậu thoát khỏi cảnh khốn cùng… Vậy là nhờ có nhện chúa giúp đỡ nên em mới sống sót sao?
Các giáo viên luôn nói khi thế giới tinh thần xuất hiện cảm xúc tiêu cực, Lính gác có thể nhờ Dẫn đường xoa dịu.
Nhưng không một ai nói với Dẫn đường…
Một khi chính Dẫn đường rơi vào cơn ác mộng đáng sợ, tinh thần kề cận ranh giới sụp đổ thì nên làm gì.
Ai có thể giúp được cậu?
Một mình cậu rơi xuống hành tinh lạ lẫm này, thời điểm cậu giãy giụa tìm đường sống, ai có thể vươn tay kéo cậu lên?
Nhìn Dụ Nhiên nhiều năm trước lảo đảo giữa mưa lớn, Lục Tắc Hiên đau đến mức chỉ hận sao không thể chịu tất cả những khổ sở này thay cậu. Thấy cảnh trong mơ của Dụ Nhiên chuẩn bị lặp lại, Lục Tắc Hiên quyết đoán dang cánh ra, bay vào trong giấc mơ.
Hắn rảo bước tiến tới, ôm chặt lấy người thương tích đầy mình, ướt đầm vì mưa xối kia.
Bỗng nhiên bị một người đàn ông ôm lấy, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn người đối diện: “Anh… Anh là ai?”
Lục Tắc Hiên kéo đầu cậu áp vào ngực mình, vuốt mái tóc ướt sũng của cậu, dịu dàng nói: “Tôi là Lính gác của em.”
Dụ Nhiên nghi hoặc lặp lại: “Lính gác của tôi?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Đúng vậy. Tương lai, em sẽ gặp được một Lính gác tình nguyện đồng sinh cộng tử cùng em. Em sẽ không còn cô độc nữa, đừng sợ, đây chỉ là mơ thôi… Ngoan, nghỉ ngơi đi, em đã mệt mỏi lắm rồi.”
Một con chim ưng khổng lồ bỗng bay tới, che chắn mưa lớn, gió dữ trên đầu như con chim thần chợt xuất hiện trong thế giới tinh thần.
Vòng ôm ấm áp, sự trấn an dịu dàng của Lục Tắc Hiên giúp Dụ Nhiên dần dần bình tĩnh lại.
Cậu trai trẻ khép mắt trong lòng Lục Tắc Hiên, nhỏ giọng nói: “Tôi mệt quá, mắt cũng rất đau. Tôi ngủ một lúc được không?”
Lục Tắc Hiên ôm chặt cậu: “Ngủ đi, tôi sẽ bảo vệ em.”
Ác mộng kết thúc, cuối cùng Dụ Nhiên cũng được ngủ yên.
Trong rừng nguyên sinh, mưa bão tan dần, ánh mặt trời rọi xuống từ trên bầu trời, hoa cỏ cũng trở về trạng thái ban đầu.
Lục Tắc Hiên mở mắt, nhìn Dụ Nhiên ngủ say bên cạnh mình, đau lòng đến nghẹt thở. Hắn quay sang, ôm Dụ Nhiên thật chặt, giống như cách hắn ôm lấy cậu trai trẻ cô đơn, bất lực trong giấc mơ kia.
Người đàn ông ôm trọn Dụ Nhiên vào lòng mình, chắn gió đêm thay cậu.
Có vẻ Dụ Nhiên cảm thấy cái gối dựa này rất thoải mái, bèn nhích sát vào lòng Lục Tắc Hiên, vươn tay ôm lấy eo hắn. Động tác dựa dẫm này khiến lòng Lục Tắc Hiên mềm nhũn, hắn đưa tay dịu dàng xoa đầu Dụ Nhiên: “Ngủ đi, có tôi ở đây rồi. Tinh thần chúng ta đã dung hợp với nhau, về sau, dù em mơ thấy ác mộng gì cũng có tôi bên em.”
Chim ưng trắng nói trong đầu: “Chủ nhân, chắc ác mộng của Nhiên Nhiên không chỉ có mỗi cái này thôi đâu nhỉ. Sau này mắt cậu ấy được chữa khỏi thế nào? Vừa nãy tôi tìm tòi khắp thế giới tinh thần của cậu ấy cũng không phát hiện ra cậu ấy giấu những ký ức này ở đâu.”
Vì Dụ Nhiên đã ngủ say nên hai cáo cũng ngủ. Chim ưng trắng còn thứ bay lượn khắp rừng rậm, làm quen với ngôi nhà mới. Nhưng nó cũng không tìm thấy ký ức đã qua của Dụ Nhiên. Bong bóng nó trông thấy trong rừng hầu hết đều bắt đầu từ hành tinh B-73 của chòm sao Củ Xích.
Lục Tắc Hiên nhíu mày, nói: “Để tôi tự tìm.”
Trong thế giới tinh thần, Lục Tắc Hiên dang cánh, bay vào rừng rậm cùng chim ưng trắng.
Thế giới rừng nguyên sinh của Dụ Nhiên quá rộng, liệu ký ức sẽ giấu ở đâu? Dưới mặt cỏ? Trong lòng đất giữa các thân cây? Hay là…
Đột nhiên, hắn trông thấy một hồ nước giữa rừng.
Đó là hồ nước Dụ Nhiên chủ động bày ra cho người khác nhìn khi ngụy trang thành Dẫn đường cấp C. Nó chỉ rộng cỡ một cái sân bóng, đặt trong rừng nguyên sinh khoáng đạt vô biên, trông nó nhỏ nhoi chẳng khác gì một giọt nước rơi xuống đại dương bao la.
Người trong tổ chức hắc ám biết hồ nước kia là thứ cậu cho người khác trông thấy khi ngụy trang bản thân thành Dẫn đường cấp C. Những lúc điều tra thế giới tinh thần của cậu, chắc chắn Dẫn đường cấp cao khác đều dò xét trong rừng thay vì nghi ngờ dưới đáy hồ này sẽ cất giấu gì đó.
Nơi phô ra cho tất cả cùng nhìn có lẽ cũng là nơi an toàn nhất.
Làn nước trong veo thấy được cả đáy, trong hồ chỉ có vài cây rong rêu linh tinh, rất phù hợp với đặc trưng của Dẫn đường cấp C. Lục Tắc Hiên thu cánh lại, lặn xuống hồ. Hắn không ngừng bơi xuống, khi bơi đến đáy, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều bùn lắng.
Đáy hồ có bùn là chuyện rất bình thường nhưng Lục Tắc Hiên mơ hồ cảm thấy không phải vậy. Dẫn đường xâm nhập nhìn đến đây chắc chắn sẽ nghĩ đây là điểm cuối của hồ nước, sẽ thu tua ý thức về.
Nhưng Lục Tắc Hiên thì khác, hắn không phải Dẫn đường, không cần dùng tua ý thức để đột phá lá chắn tinh thần. Hơn nữa, tinh thần của hắn và Dụ Nhiên đã dung hợp, thế giới của cậu sẽ tự động nhận định hắn là chủ nhân, không còn đề phòng hắn.
Tất cả lá chắn tinh thần đều không cản được “chủ nhân mới” – Lục Tắc Hiên.
Còn nhớ trước khi liên kết tinh thần, Lục Tắc Hiên từng hỏi Dụ Nhiên: “Sau khi dung hợp, chúng ta sẽ bị ràng buộc với nhau, bí mật của cậu cũng sẽ bị tôi biết, không vấn đề gì chứ?”
Dụ Nhiên nói: “Không sao.”
Nhiên Nhiên, tôi muốn biết về quá khứ của em.
Lục Tắc Hiên không chần chừ thêm nữa, hắn tiếp tục lặn sâu xuống chỗ nước bùn. Thần kỳ là sau khi gặp Lục Tắc Hiên, chỗ bùn lầy đó lại tự động tách ra.
Lớp bùn dày hơn 10 mét là lá chắn tinh thần Dụ Nhiên dựng lên. Một vùng đất hoàn toàn mới xuất hiện dưới lớp bùn.
Đó là một cung điện khổng lồ nằm dưới đáy nước, bên trong cất chứa những ký ức chân thực và quý giá nhất của Dụ Nhiên.
Tên cậu không phải Dụ Nhiên.
Cậu là người con duy nhất của Tướng quân Tạ Hi và Giáo sư Tần Lạc, cậu mang họ Tạ theo mẹ mình.