Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 69: Đổi trắng thay đen
Từ đầu đến cuối, Đường Sách chưa từng hôn mê. Ngay khi Lục Tắc Hiên xách đao đuổi theo, hắn đã lập tức giả chết, dùng khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của kỳ nhông để làm mình lạnh ngắt, máu chảy cũng do hắn tự tạo ra…
Chờ Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên lái phi thuyền rời đi xa rồi, hắn lồm cồm bò dậy.
Lần sau nhất quyết không giả vờ “chết không nhắm mắt” nữa, cứ phải trợn trừng ra, cay hết cả mắt.
Đường Sách dụi mắt mấy cái, nhìn quanh bốn phía, những người khác vẫn đang hôn mê. Hắn đang định đi xem tình hình của Chim Ruồi, Cá Sấu, không ngờ ngay lúc đó, một đám nhện to chừng nắm tay người đột nhiên bò từ rừng sâu ra.
Đám nhện kết bè kết đội xuất hiện khiến Đường Sách khá căng thẳng. Hắn nắm chặt đao trên tay, nhìn chúng đầy cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Nhưng bất ngờ thay, đám nhện thế mà lại bắt đầu miệt mài giăng tơ. Những sợi tơ đỏ nhỏ xíu phun ra từ miệng chúng, từng sợi từng sợi xếp vào với nhau băng bó vết thương cho các thành viên đội như bác sĩ đang sơ cứu. Máu còn đang chảy ra từ vết thương được cầm lại một cách kỳ diệu.
Càng kỳ diệu hơn là sau khi băng bó vết thương xong xuôi, chúng lại bò về rừng một cách ngay ngắn, trật tự, hệt như “những thiên thần nhỏ nhiệt tình”.
Sĩ quan chỉ huy nghiêm nghị hỏi: “Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, thuật lại theo những gì Dụ Nhiên đã chỉ: “Trong quá trình làm nhiệm vụ tại chòm sao Kiếm Ngư, chúng tôi bị quái thú vũ trụ bao vây. Sức mạnh của chúng vượt ngoài dự kiến của chúng tôi, 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng… Đều đã gặp nạn.” Hắn ngừng một lát, giọng hơi khàn đi, “Tôi chỉ kịp đưa Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long trốn thoát.”
Trong lúc “giết đồng đội” tại hành tinh Nhện Đỏ, trên người Lục Tắc Hiên dính khá nhiều máu, trông vô cùng chật vật, rất giống như đã trải qua một trận huyết chiến thảm khốc.
Sĩ quan chỉ huy nhìn hắn kinh ngạc: “Không phải bảo là phạm vi công kích của quái vật móng vuốt có hạn à? Sao các anh lại bị bao vây?”
Mắt Dụ Nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Trên hành tinh đó không chỉ có một loại quái vật. Lần này chúng tôi gặp phải loài chim biết công kích trên không, miệng của chúng sắc như dao nhọn vậy. Chúng bay thành bầy, đánh rơi toàn bộ phương tiện bay của chúng tôi…”
Như nhớ lại khung cảnh kinh hoàng ấy, nước mắt cậu không kìm được mà lăn xuống.
Sĩ quan chỉ huy nhìn Lữ Tiểu Long: “Anh thì sao?”
Lữ Tiểu Long đứng nghiêm người: “Lúc ấy tôi ở lại phụ trách bảo vệ phi thuyền. Phương tiện bay của đồng đội liên tục bị đánh rơi, Đội trưởng Lục liều chết chiến đấu với đám quái vật, cuối cùng chỉ còn ba bọn tôi sống sót.”
Ba người đã khớp khẩu cung kỹ càng.
Dù sao cũng không có nhân chứng nào khác, không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Sĩ quan chỉ huy kính cẩn thực hiện nghi thức quân đối với Lục Tắc Hiên, nói: “Tôi xin bày tỏ sự cảm thông và tiếc thương vô hạn với các chiến sĩ gặp nạn. Tướng quân Lục, ba người về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ báo lại chuyện của đội các anh cho Bộ Chỉ huy Tháp Trắng. Tiền trợ cấp cho các chiến sĩ đã hy sinh cũng sẽ được chuyển tới gia quyến sớm.”
Sau khi sĩ quan của Tháp Trắng rời đi, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng đích thân ghé tới.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của con trai, ông đau lòng, vỗ vai Lục Tắc Hiên: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu: “Bố, tại con bất tài, không bảo vệ được đồng đội.”
Giọng Tướng quân Lục cha khàn khàn: “Đây không phải lỗi của con. Không ai đoán trước được trên hành tinh kia còn có nhiều quái vật biết tấn công trên cao như thế… Aizz, bao nhiêu đồng đội hy sinh vậy, con cũng đừng đau lòng quá. Bố sẽ sắp xếp người lo liệu các vấn đề liên quan.”
Ông nhìn Dụ Nhiên, phát hiện Dụ Nhiên đã khóc đỏ hoe cả mắt.
Lục Đình Ngự ân cần hỏi thăm: “Nhiên Nhiên sao rồi, không bị thương chứ?”
Dụ Nhiên lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Cháu không sao, nhưng mà Moore, anh em họ Triệu, vì bảo vệ cháu, mọi người đã bị quái vật ăn thịt…” Nói tới đây, cậu bắt đầu run rẩy như không muốn nhớ lại khung cảnh khủng khiếp kia.
Lục Đình Ngự đau lòng, Dẫn đường nhỏ cấp C đáng thương, trải qua tai nạn không khác gì ác mộng vậy, chắc chắn bị ám ảnh tâm lý rồi. Ông nhìn Lục Tắc Hiên, nói: “Chăm sóc Nhiên Nhiên cho tốt. Sắp tới bố sẽ không bố trí thêm nhiệm vụ cho các con nữa, nghỉ ngơi đi.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn tướng quân.”
Các quan chức, lãnh đạo lũ lượt tới thăm ba người sống sót, ngay cả Văn phòng Tổng thống rất ít khi ra mặt cũng cử đại diện tới động viên.
Tin tức 51 chiến sĩ Đội đặc chiến Liệp Ưng hy sinh nhanh chóng lan đi, tạo thành tin tức cực kỳ chấn động khắp Liên bang.
Nhất thời, dân chúng ồn ào tranh luận. Một luồng ý kiến cho rằng con người không thể bành trướng vô hạn, cưỡng chế chiếm lĩnh hành tinh tài nguyên, quái thú vũ trụ cũng có trí tuệ, con người nên biết kính sợ chúng, bằng không sẽ càng có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh. Một quan điểm khác cho rằng con người là chủng tộc văn minh và có khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội nhất, lý ra phải trở thành bá chủ của thời đại vũ trụ, thậm chí đề nghị Bộ Quân sự phái hẳn một quân đoàn tới san bằng chòm sao Kiếm Ngư…
Diễn xuất chuẩn chỉ của Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên trót lọt qua mặt mọi người. Không ai nghĩ họ đang nói dối, cũng không ai nhận ra Lục Tắc Hiên đang bị Dụ Nhiên khống chế. Chỉ một mình Lữ Tiểu Long biết chân tướng ngày nào cũng lo lắng bất an, sợ mình bị diệt khẩu.
Hai ngày sau, cô “chị họ” của Dụ Nhiên xuất hiện ở gần Tháp Trắng. Mang danh nghĩa “tới thăm em trai” nhưng thực chất, tổ chức phái cô ta tới gặp Dụ Nhiên để nghiệm thu thành quả.
Trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của anh và Tắc Hiên. Cáo chín đuôi, cáo trắng, hai em sẵn sàng. Chim ưng, cậu về bên chỗ chủ nhân đi.”
Chim ưng đáp xuống từ đỉnh núi tuyết, lưu luyến bay quanh rừng rậm một vòng rồi mới trở về thế giới trong đầu Lục Tắc Hiên.
Nơi này chỉ còn một vùng hoang vu, cằn cỗi. Chim ưng trắng nhìn khung cảnh thê lương, tàn tạ trước mắt, lập tức vào vai, vờ như hai mắt đờ đẫn, đứng giữa vùng đất như một pho tượng hình chim ưng.
Dụ Nhiên vừa lòng nói: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì.”
Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên với vẻ lo lắng: “Lát nữa nhớ cẩn trọng.”
Dụ Nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tinh thần rồi sóng vai ra khỏi Tháp Trắng.