Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 76: Anh trai
Cuối cùng Lục Tắc Hiên cũng thấy được khung cảnh trước mắt. Hắn nhận ra mình đang ở trên một chiếc phi thuyền tư nhân, trước mắt chỉ có một mình Dụ Nhiên. Khoảng trống bên chân đặt một thùng hàng rất lớn, tiếng sột soạt vang lên bên trong như có thứ gì đó đang giãy giụa muốn thoát ra.
Lục Tắc Hiên hỏi trong đầu: “Nhiên Nhiên, tình hình sao rồi? Giờ an toàn chưa?”
Dụ Nhiên nói: “Chúng ta đã rời khỏi hành tinh B-73 rồi. Trạm tiếp theo là thắng địa du lịch, giờ đang di chuyển trên đường vũ trụ, tạm thời an toàn.”
Thấy Dụ Nhiên nhìn thùng hàng trước mặt với vẻ nghiêm trọng, Lục Tắc Hiên bèn hỏi: “Trong này là gì?”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên vờ như đi du lịch giải khuây, lái phi thuyền đi khắp nơi.
Để tránh chuyện Lục Thành An bị người khác phát hiện, mấy ngày nay hai người ăn ngủ luôn trên phi thuyền; thỉnh thoảng có tới vài nơi có cảnh đẹp cũng sẽ đỗ phi thuyền ở nơi an toàn, cẩn thận giấu đại bàng vàng đi thật kỹ.
Thiết bị tự phát nổ Mạc Duy đưa cho được Dụ Nhiên tháo ra, chỉnh sửa lại, biến nó thành một món phế vật thùng rỗng kêu to, chỉ nổ một chút rồi tự động tắt lửa.
Ba ngày sau, Dụ Nhiên quay một đoạn video cận mặt Lục Thành An gửi cho Tướng quân Lục Đình Ngự: “Tướng quân Lục, cháu trai ngài đang trong tay bọn tôi. Nếu muốn giữ mạng cậu ta, mời ngài giao nộp 1 triệu 250 nghìn tinh tệ tiền chuộc và tự tới đưa người về.”
Cái giọng điệu láo toét, tham lam này đúng là quá hợp với tác phong của lũ cướp vũ trụ.
Xem được video, Lục Đình Ngự trước giờ luôn tốt tính, dễ gần tức đến mức đập sập cả bàn.
Ông lập tức triệu tập vài cái cận vệ thân tín, bí mật tới địa điểm đã được Dụ Nhiên báo trước.
Mà trong lúc ấy, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đã lái phi thuyền dân dụng về hành tinh Thủ đô. Cậu phải tạo bằng chứng ngoại phạm cho Lục Tắc Hiên, đồng thời, ngay sau khi tin dữ về Tướng quân Lục cha truyền về còn phải nhanh chóng tiếp quản Quân đoàn Liệp Ưng, tránh xảy ra nội loạn.
Khi hai người về đến hành tinh Thủ đô cũng là lúc Tướng quân Lục cha vừa xuất phát.
Ông lái tàu chiến cỡ nhỏ tiến vào vũ trụ, đi tới một trường sao lạ theo chỉ dẫn của hệ thống định vị.
Cận vệ bên cạnh ông thấp giọng khuyên can: “Tướng quân, chỉ sợ chuyện này có trá. Thiếu tướng Lục Thành An đã hy sinh nhiều năm, sao tự nhiên sống lại được? Có khi nào đối phương dựng video giả, cố tình dẫn ông mắc câu không?”
Nét mặt Lục Đình Ngự rất nghiêm nghị: “Cháu trai một tay tôi nuôi lớn mà tôi lại không phân biệt thật giả chắc? Đấy chính là Thành An! Lũ cướp điên kia dám bắt Thành An rồi đòi tôi tiền chuộc! Tôi nhất định phải cho bọn chúng một bài học!”
Cận vệ còn định nói thêm nhưng Lục Đình Ngự đã khoát tay ngắt lời: “Đừng nói nữa. Trước khi chết, anh tôi đã nhờ tôi chăm sóc cậu con trai duy nhất của anh ấy thật tốt. Năm xưa tôi không bảo vệ được Thành An, giờ biết nó còn sống, tôi nhất định phải cứu nó về bằng mọi giá!”
Mấy tướng sĩ xung quanh liếc nhìn nhau, không nói gì nữa. Tướng quân đã cố chấp rồi thì đúng là khuyên sao cũng không nổi.
Bọn họ đâu biết lúc này đang có giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán Lục Đình Ngự. Con trai, bố của con phối hợp diễn kịch với con thế này cũng coi như khá ổn rồi nhỉ?
Trong video đó có một con số: 125, là tín hiệu xin giúp đỡ đã giao hẹn khi chuyển giao lệnh bài Tổ Đặc công.
Vậy nghĩa là Lục Tắc Hiên có ở đó khi video được quay.
Hơn nữa, mấy câu Lục Tắc Hiên nhờ đặc công truyền đạt lại trước khi xuất phát giúp Lục Đình Ngự hiểu ngay.
Con trai ông đã điều tra được bí mật của tổ chức hắc ám, thậm chí cứu được anh trai về, cần ông tới tiếp ứng.
Lục Đình Ngự bí mật hành động, chỉ nói cho vài vị tướng quân cốt cán trong quân đoàn rằng một khi ông gặp chuyện, phải lập tức để Lục Tắc Hiên tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng.
***
Ngày 3 tháng 6 năm thiên văn thứ 500, một tin dữ lần nữa lan khắp các trang tin tức lớn của Liên bang.
Thiếu tướng Lục Thành An của Quân đoàn Liệp Ưng bị cướp vũ trụ bắt cóc, Tướng quân Lục Đình Ngự bí mật mang tiền chuộc tới cứu viện. Không ngờ, lũ cướp vũ trụ điên kia lại bắn nổ tàu chiến của Tướng quân Lục. Tàu chiến hỏng bị hút vào lỗ sâu vũ trụ, Thiếu tướng Lục Thành An và Tướng quân Lục đều chết không thấy xác.
Ngày tin ấy được truyền về hành tinh Thủ đô, các tướng quân trong Quân đoàn Liệp Ưng cùng tới gặp Lục Tắc Hiên theo di mệnh của Lục Đình Ngự.
Nhận được tin dữ cha tử nạn, Lục Tắc Hiên đau khổ bật khóc ngay trước mặt các tiền bối.
Mắt Dụ Nhiên đỏ hoe, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tắc Hiên: “Sao có thể như vậy… Tắc Hiên, anh đừng đau buồn quá…”
Lục Tắc Hiên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi nhất định phải báo thù cho cha!”
Ba ngày sau, lễ tang Tướng quân Lục được cử hành trọng thể tại hành tinh Thủ đô.
Phu nhân của ông, Tiêu Tước, tham dự lễ tang. Sắc mặt bà tái nhợt, gần như đứng không vững. Lục Tắc Hiên dìu mẹ mình, cúi gập người vái chào trước di ảnh trên mộ Lục Đình Ngự.
Kể từ giờ khắc này, Lục Tắc Hiên trở thành Quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất lịch sử Liên bang.