Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 80: Thực thể tinh thần

Bạch tuộc biến hình, loài động vật đại dương cực kỳ hiếm gặp. Không những có thể thay đổi màu sắc và hình dạng cơ thể tùy ý, nó còn biết ngụy trang thành sinh vật biển khác trong từng tình huống riêng biệt. Mà Dẫn đường có thực thể tinh thần là bạch tuộc biến hình cũng có khả năng mô phỏng người khác tương tự.

Nếu đã xuất hiện hai Tổng thống, vậy thì kẻ giả mạo khả năng cao là do Dẫn đường có thực thể tinh thần bạch tuộc biến hình ngụy trang thành. Dù sao bắt chước cũng không phải sao y bản chính, thế nên chi tiết về độ dài ngón tay mới bị Lục Tắc Hiên nhìn ra.

Nhưng khả năng mô phỏng cực giống này đã thừa sức lừa 99% người khác.

Lục Tắc Hiên suy đoán: “Liệu có khi nào là tên đó cố tình ngụy trang thành Tổng thống để tiện lừa người khác gia nhập tổ chức hắc ám không? Dù sao thì thân phận Tổng thống này cũng quá hữu dụng. Có Tổng thống bảo đảm, người ta sẽ dễ tin vào điều kiện tổ chức đưa ra hơn hẳn?”

Dụ Nhiên: “Quan trọng nhất là vị Tổng thống ở Văn phòng Tổng thống kia có biết chuyện này không?”

Nếu ông ta biết sự tồn tại của tên “Tổng thống giả” này, hơn nữa còn chủ đích chỉ dẫn đối phương làm việc thay mình vậy thì kẻ này chỉ đơn giản là thế thân cho một vị tai to mặt lớn. Tổng thống và tổ chức hắc ám ở cùng phe.

Nhưng nếu Tổng thống thật tuyệt nhiên không biết có một “Tổng thống giả” tồn tại, vậy nghĩa là tổ chức hắc ám còn chưa len lỏi được tới Văn phòng Tổng thống mà chỉ lén lút “mượn danh” để lung lạc lòng người.

Cuối cùng, chắc chắn bọn họ sẽ xử lý luôn Tổng thống thật. Còn kẻ mạo danh này sẽ thế chỗ ông, nghiễm nhiên tái đắc cử.

Lục Tắc Hiên nói: “Nếu chúng ta tới tìm Tổng thống thật kiểm chứng xem ông ta có biết hay không thì sẽ đánh rắn động cỏ. Tổ chức hắc ám biết chúng ta đã phát hiện ra bí mật về Tổng thống thật – giả, chắc chắn sẽ diệt khẩu ngay. Vậy nên hiện tại chúng ta vẫn sẽ án binh bất động, tiếp tục làm theo kế hoạch của bọn họ?”

Dụ Nhiên đồng tình: “Ừ, cứ coi như không biết gì cả.”

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng sắp xếp mạch suy nghĩ đâu vào đấy.

Có người cùng phối hợp, bàn bạc tốt hơn chiến đấu một mình nhiều. Lần này phát hiện ra được bí mật về Tổng thống thật – giả cũng là nhờ vào khả năng quan sát tinh tường, chuẩn xác của Lục Tắc Hiên. Đám người tổ chức hắc ám suốt ngày ra rả “Lính gác là trói buộc của xã hội” chẳng phải cuối cùng lại bị chính Lính gác vạch trần lớp ngụy trang đấy sao?

***

Những ngày tiếp theo, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đi làm rồi lại về nhà cực kỳ có quy luật.

Hiện tại, Lục Tắc Hiên đã trở thành Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng, không thích hợp tiếp tục ở trong ký túc xá tập thể của Tháp Trắng. Thế nên hai người dọn khỏi Tháp Trắng, về sống trong trang viên nhà họ Lục ở ngoại thành. Nơi này rất yên tĩnh, cũng tiện cho việc bàn bạc kế hoạch.

Lục Tắc Hiên làm việc ở tòa trụ sở chính của Quân đoàn Liệp Ưng tại hành tinh Thủ đô, hằng ngày hắn phải giải quyết rất nhiều việc phức tạp. Không ngờ công việc thường nhật của Quân đoàn trường lại vừa tẻ nhạt, vừa bận bịu đến thế.

Khi nhỏ, hắn thường thầm trách cha mẹ sao cứ quay cuồng với công việc, không dành thời gian về nhà. Đến lúc này, khi chính mình ngồi vào vị trí của cha, hắn mới biết những năm qua cha đã vất vả thế nào, cũng thông cảm cho cha nhiều hơn.

Hôm nay, Dụ Nhiên bí mật gọi một Thiếu tướng của Quân đoàn Liệp Ưng tới trụ sở bằng lệnh bài Lục Tắc Hiên đưa cho.

Quân đoàn trưởng gọi sĩ quan cấp dưới tới nói chuyện là việc rất thường thấy. Hôm nay có mười mấy Thiếu tướng cùng tới, vị này chỉ là một trong số đó. Không ai biết rằng vợ của Thiếu tướng này chính là người phụ nữ có thực thể tinh thần chuồn chuồn, Phó phòng Thông tin tình báo Liên bang, một thành viên thuộc Tổ Đặc công của nhà họ Lục.

Lính gác trẻ tuổi gõ cửa phòng làm việc, nghiêm túc thực hiện quân lễ với Lục Tắc Hiên: “Tướng quân Lục.”


“Theo tôi, chắc Tổng thống Harrison sẽ tái đắc cử thôi. Ông ấy làm được nhiều việc trong nhiệm kỳ thế cơ mà, tỉ lệ ủng hộ rất cao.”

“Chắc gì? Ông ấy là Dẫn đường, đã đắc cử tận hai lần rồi. Để Tổng thống mới là Lính gác, chắc chắn sẽ có nhiều chính sách có lợi cho Lính gác hơn!”

“Tôi là Lính gác, tôi ủng hộ Mike đắc cử. Dựa vào đâu mà Dẫn đường lại được bảo vệ, được ở lại hành tinh Thủ đô ăn no mặc ấm còn Lính gác chúng ta thì phải ra tiền tuyến, ngày ngày đương đầu với nguy hiểm, chiến đấu với lũ quái vật kia?”

“Chuẩn luôn! Tổng thống Harrison ban hành quá nhiều chính sách có lợi cho Dẫn đường. Giờ 80% Dẫn đường đều làm việc ở hành tinh Thủ đô, chẳng biết mồm ngang mũi dọc con quái vật ngoài chiến trường trông ra sao. Dẫn đường và Lính gác đáng ra phải chiến đấu cùng nhau, nhưng vì sức vóc họ yếu hơn nên nhất định phải được bảo vệ? Thế còn Lính gác chúng ta thì sao? Lính gác cấp C thì không có nhân quyền, không xứng được chữa trị chắc?”

“Tôi là Lính gác, tôi bỏ phiếu cho Mike.”

Những tiếng xì xào ấy lọt đến tai Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên.

Xem ra, bất bình của Lính gác về thể chế Liên bang hiện nay đã tích tụ lâu lắm rồi.

Số lượng Dẫn đường tòng quân vô cùng ít ỏi. 80% Dẫn đường không đăng ký thi vào Học viện Quân sự mà thích ở lại hành tinh Thủ đô làm những công việc chữa trị, nghiên cứu, giảng dạy ít nguy hiểm, dẫn đến tình trạng thiếu hụt Dẫn đường quân y đồng hành cực kỳ nghiêm trọng, khiến hầu hết Lính gác ở tiền tuyến đều không được chữa trị kịp thời.

Vài năm trở lại đây, tỉ suất hy sinh của Lính gác cấp C thậm chí đã vượt quá 50%.

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cũng bàn luận chuyện xã hội trong đầu: “Trong nhiệm kỳ, quả thật Tổng thống Harrison đã bảo vệ Dẫn đường quá mức. Nếu lần này cạnh tranh công bằng với Mike, khả năng cao ông ta sẽ không thể tái đắc cử. Dù gì đa số Lính gác đều không ủng hộ mà.”

Dụ Nhiên nói: “Vậy nên ông ta thực sự có động cơ để khống chế Lính gác, giành phiếu bầu về tay.”

Một số chính khách đôi khi sẽ không từ thủ đoạn để giành cho được thứ gọi là “phiếu bầu”.

Hai người đang trò chuyện trong văn phòng, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Lục Tắc Hiên nói: “Vào đi.”

Một lính cảnh vệ bước vào, chào Lục Tắc Hiên rồi nói: “Tướng quân, Trưởng phòng Điều tra Chu Thiên Dịch nhờ tôi báo rằng anh ấy có vài vấn đề cần trao đổi với anh.”

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau.

Rốt cuộc tại sao Trưởng phòng Chu lâu rồi không gặp lại bỗng nhiên tìm đến?