Đấu La Đại Lục 2 - Tuyệt Thế Đường Môn
Chương 526: Minh Ngọc Tông
Minh Ngọc Tông cũng thần bí không kém gì so với Đường Môn. Từ khi toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái bắt đầu cho tới nay, cho dù ở giai đoạn vòng loại hay là trận đấu đầu tiên của vòng bảng, cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Trong đội ngũ không có thương vong gì, hơn nữa, Minh Ngọc Tông có một vị đội trưởng đầu đội khăn che mặt, trước giờ chưa từng ra thi đấu, chỉ là ngồi ở trong khu đợi chiến chỉ huy trận đấu. Cho dù là khi thi đấu đoàn đội, đội ngũ của họ cũng chỉ có sáu người mà thôi. Nếu như không phải bởi vì phương thức chiến đấu của bọn họ chênh lệch quá lớn so với Hồn Sư bình thường, Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn hoài nghi bọn họ chính là Bản Thể Tông đang ẩn núp trong đại tái lần này. Minh Ngọc Tông là một tông môn của Hồn Đạo Sư, xuất thân từ Nhật Nguyệt đế quốc, ở ngay tại Minh đô. Hơn nữa danh vọng cực cao. Đệ tử của Minh Ngọc Tông đều tu luyện theo hướng giống nhau, cận chiến Hồn Đạo Sư. Thông qua cận chiến hồn đạo khí mạnh mẽ đề cao thực lực của bản thân. Ở một vài kỹ xảo cận chiến, cho dù là thành viên của Nhật Nguyệt chiến đội cũng chưa chắc có ưu thế hơn cho bọn họ. Chỉ là ở phương diện hồn đạo khí, Minh Ngọc Tông vẫn không có cách nào so sánh được với Nhật Nguyệt chiến đội có Minh Đức Đường là chỗ dựa ở sau lưng. Đường Môn đấu với Minh Ngọc Tông, đây cũng là một trận đấu rất đáng xem ở vòng này. Bởi vì vòng trước Đường Môn biểu hiện quá cường đại, nên sáng sớm hôm nay, bên cạnh đầu trường cũng đã tụ tập rất đông người đến đây xem thi đấu. Liên tiếp các loại bàn luận sôi nổi với nhau. Làm ngựa ô đặc sắc nhất của kì đại tái này, nên Đường Môn cũng chính là đối tượng thảo luận nhiều nhất của bọn họ. Tiến vào khu nghỉ ngơi dánh cho khách quý, mái che nắng ngăn cản mưa bụi từ trên trời giáng xuống. Ở trong khu nghỉ ngơi, thậm chí còn có cái hồn đạo khí phát nhiệt dùng để sưởi ấm, vừa tiến vào đã có một cổ ấm áp truyền đến, làm người ta cảm thấy hết sức thư thái. Bất quá, ấm áp cũng không kéo dài quá lâu, người của Đường Môn đã cảm nhận được cái lạnh đến từ bên cạnh cách đó không xa. Chiến đội của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, do Tiếu Hồng Trần cầm đầu, đang nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt đó quả thực giống như từng thanh băng đao muốn cắt bọn họ ra vậy. Từ Tam Thạch khinh thường bĩu môi, giơ hai tay ra, ngón giữa chậm rãi nhô lên. Tiếu Hồng Trần híp hai mắt lại, tay phải đưa lên trước cổ ra một động tác cắt ngang cổ. "Hàng phế thải." Từ Tam Thạch khinh thường hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, cùng các đồng bạn rối rít ngồi xuống. Hôm nay thi đấu, Đường Môn vẫn là ra đấu ở trận đầu tiên. Bởi vì bọn họ đã thắng trận đầu của vòng trước. Còn Nhật Nguyệt chiến đội đã bị đẩy về trận thứ hai. Người của Sử Lai Khắc chiến đội cũng đã tới, vẫn là do Vương Thu Nhi dẫn đội, Đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên thì không thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu. "Lát nữa trận đầu vẫn là Đông Nhi ra thi đấu đi." Hoắc Vũ Hạo khẽ cười nói. Mọi người không khỏi đều có chút kinh ngạc nhìn hắn. Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Sau đó là Tiêu Tiêu, Tứ sư tỷ. Hôm nay chúng ta lấy nữ tướng làm chủ. Nếu như có thể chiến thắng đối thủ, các người một người đánh hai trận. Sau đó chúng ta sẽ trực tiếp yêu cầu thi đấu đoàn đội. Lần này tới đây dự thi, chúng ta thi đấu đoàn đội quá ít, những đối thủ sau sẽ càng ngày càng mạnh, hôm nay diễn luyện một chút đi." Nghe lời nói của Hoắc Vũ Hạo, mọi người không khỏi cũng đều cười, đây rõ ràng chính là không xem Minh Ngọc Tông vào mắt, chỉ coi đối thủ là đối tượng cho bọn họ luyện tập mà thôi. Tự tin đến từ thực lực. Cho dù Bối Bối không có ở đây, vòng đấu trước bọn họ cũng có thể bức bách Nhật Nguyệt chiến đội nhận thua. Trận đấu đó làm lòng tin của tất cả mọi người tăng rất nhiều. Bọn họ xuất thân từ Sử Lai Khắc, mỗi một người cũng là Hồn Sư ưu tú nhất trong giới đồng cấp, bọn họ vốn dĩ nên có lòng tin như vậy. Ngay lúc ấy thì người của Minh Ngọc Tông cũng đã đi vào trong khu nghỉ ngơi. Đi ở đằng trước chính là một nam nhân mặc trường bào, đầu đội khăn che. Hoặc là nói ngay cả nam hay nữ cũng rất khó đoán được. Y phục của hắn rộng hết sức, che dấu thân hình của mình vô cùng tốt, lộ ra vẻ vô cùng thần bí. Có đến mười mấy người đi theo ở phía sau hắn, đi ở phía trước chính là đội viên chính thức, phía sau chính là đội viên thay thế bổ sung. Đồng phục của Minh Ngọc Tông cũng là màu vàng nhạt nhìn qua hết sức bắt mắt. Có lẽ là cảm nhận được sự chú ý của Đường Môn, cước bộ của người đi đầu bên phía Minh Ngọc Tông chợt dừng lại một chút, thân hình chuyển hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, một cổ hàn khí không có chút nào báo trước bức bách về hướng Hoắc Vũ Hạo. Lực áp bách mạnh mẽ tràn đầy hơi thở sắc bén, ngay cả không khí cũng xuất hiện âm thanh "Tê tê" rất nhỏ, phảng phất như là bị cắt rách vậy. Không đợi Hoắc Vũ Hạo có động tác gì, một cái thân ảnh cao lớn đã chắn trước mặt hắn, người này chỉ đánh nhẹ một cái, nhất thời có một cảm giác dường như muốn khai thiên tích địa. Trong lúc ánh mắt ngưng trệ đã triệt tiêu hoàn toàn hơi thở sắc bén mà Minh Ngọc Tông đội trưởng phóng ra, Kiếm Ý kinh thiên bắn ra, nguyên cả khu nghỉ ngơi nhất thời tràn đầy cảm giác xơ xác tiêu điều. Không nghi ngờ chút nào, che ở trước người Hoắc Vũ Hạo, chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần. Đi tới đây đã rất nhiều ngày, nhưng ngoại trừ tỷ thí với Nam Thu Thu ra, hắn và Kinh Tử Yên cũng không tìm ai khác tỷ thí. Dù sao bọn họ cũng đã là một thành viên của Đường Môn, cho dù như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể cố gắng giảm một ít phiền toái cho Đường Môn. Lúc này thậm chí có người chưa thi đấu đã khiêu khích, Quý Tuyệt Trần làm sao còn nhịn được nữa, Kiếm Ý bị đè nén nhiều ngày qua nhất thời bộc phát giống như giếng phun nước vậy. Trong lúc nhất thời, trong khu nghỉ ngơi xuất hiện một màn kỳ dị, tất cả Hồn Sư đã đến đây cơ hồ cũng bởi vì Kiếm Ý mạnh mẽ của Quý Tuyệt Trần mà tự mình phóng ra Vũ Hồn, tiến hành chống cự. Kiếm Ý tung hoành, mỗi người tựa hồ cũng cảm giác được sau một khắc công kích của vị Kiếm Si này sẽ rơi ở trên người mình. "Quý huynh." Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nhắc nhở một câu. "Quý Tuyệt Trần?" Đột nhiên một tiếng quát to chợt vang lên, người giật mình rống lên, còn không phải là Tiếu Hồng Trần sao? Lúc trước mặc dù Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên vẫn đi theo mọi người của Đường Môn, nhưng sự chú ý của hai huynh muội Tiếu Hồng Trần vẫn chỉ ở trên người Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa bọn họ cũng không quen thuộc lắm với Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên. Lúc này, khi Quý Tuyệt Trần phóng ra Kiếm Ý mạnh mẽ đó, rốt cục Tiếu Hồng Trần nhận ra hắn. "Quý Tuyệt Trần, ngươi lại bỏ trốn đầu quân cho Đường Môn?" Tiếu Hồng Trần nghiến răng nghiến lợi nói. Quý Tuyệt Trần nhíu mày, cũng không lên tiếng. Một bên Kinh Tử Yên liền nói, "Cái gì gọi là bỏ trốn? Đừng nói khó nghe như vậy có được hay không? Chúng ta chỉ là bỏ học sau đó tìm một tông môn để nương tựa mà thôi, chẳng lẽ chúng ta bán Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện cho các ngươi sao?" "Ngươi…….." "Chuyện gì xảy ra vậy? Thu hồi vũ hồn cho ta. Các ngươi muốn bị hủy tư cách thi đấu sao?" Một cái thanh âm vang lên, ngay sau đó, người trọng tài mà ngày đó đã từng tham gia vào trận của Đường Môn và Nhật Nguyệt chiến đội, Hồn Đạo Sư cấp chín, Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến đã đi vào. Một cổ khí thế cường đại được phóng ra từ trên người hắn, áp chế mọi người ở đây. Sư phụ dẫn đội không thể trực tiếp tiến vào khu nghỉ ngơi, vì vậy, nơi này cũng chỉ có những đội viên dự thi. Đối mặt một vị Phong Hào Đấu La, mọi người nhất thời cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Các đội viên dự thi cũng rối rít thu hồi vũ hồn của mình, Quý Tuyệt Trần chỉ lạnh lùng nhìn Tiếu Hồng Trần một cái, cùng Kinh Tử Yên cùng nhau ngồi xuống. Sắc mặt của Tiếu Hồng Trần trầm xuống đến đáng sợ, híp hai mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì. Sắc mặt của hắn hoàn toàn đủ làm nổi bật ra tâm tình vô cùng tức giận hiện giờ của hắn. Vị đội trưởng của Minh Ngọc Tông cũng ngồi xuống, dường như lúc trước cái gì cũng không có xảy ra vậy, cả người lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt uy nghiêm của Trịnh Chiến quét qua toàn trường, sau đó mới đi ra khỏi khu nghỉ ngơi. Hôm nay hắn lại trực tiếp đi lên sân thi đấu, lại là trọng tài. Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, vị Phong Hào Đấu La, Hồn Đạo Sư cấp chín này chẳng lẽ là đặc biệt nhằm vào Đường Môn? Lại là hắn? Bất quá, nhìn qua hắn cũng còn có chút công bằng hơn. Thời gian đã đến, trên sân thi đấu, tiếng nói của Trịnh Chiến vang vọng toàn trường, "Trận đầu tiên ngày thi thứ hai của bảng A, Đường Môn đấu với Minh Ngọc Tông, đội viên dự thi của hai bên tiến vào khu đợi chiến, chuẩn bị. Đội viên dự thi trận đầu tiên của loạt trận cá nhân đào thải có thể trực tiếp lên sân thi đấu." bên phía Đường Môn, mọi người rối rít đứng dậy, Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo, cùng đi về hướng khu đợi chiến. Bên phía Minh Ngọc Tông cũng có bảy người đứng dậy, vị đội trưởng thần bí kia được sáu người khác bảo vệ xung quanh, đi về khu đợi chiến. Khi hai bên đồng thời đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, không khí cũng có phần trở nên xơ xác tiêu điều. Vương Đông Nhi mở cây dù ra, che mưa bụi cho mình và Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn thoáng về hướng Minh Ngọc Tông, đội trưởng của Minh Ngọc Tông tựa hồ cũng nhìn về bên này. Ánh mắt hai bên bởi vì có cái khăn che mặt cách trở, nên không cách nào chạm trực tiếp. Nhưng trong lòng của Hoắc Vũ Hạo cũng hơi động một chút. Hắn mơ hồ cảm thấy được thứ gì đó. Rất nhanh, hai bên riêng rẽ tiến vào trong khu đợi chiến. Bên phía khu đợi chiến không có mái che, tất cả mọi người chỉ có thể mở dù ra. Vương Đông Nhi giao cây dù lại cho Nana, mủi chân chỉa xuống đất, nhẹ nhàng phóng lên sân thi đấu. Vừa nhìn thấy nàng lên sân thi đấu, dân chúng xem chiến nhất thời vang lên một mảnh tiếng vang, có ồn ào, có phản đối. Rất rõ ràng, đối với hai tên đội viên cực mạnh đã từng chiến thắng Nhật Nguyệt chiến đội này, bọn họ cực kỳ không hoan nghênh. Cho dù Vương Đông có anh tuấn cỡ nào đi nữa, cũng không có cách nào triệt tiêu được sự chán ghét trong lòng của bọn họ. Bên phía Minh Ngọc Tông, đi lên thi đấu là một tên thanh niên nhỏ thó, không mập không gầy, thân cao chưa tới một thước sáu. Động tác hết sức linh hoạt, nhưng dường như có chút không đứng đắn. Hai bên nhanh chóng chạm mặt nhau ở giữa sân thi đấu đã được sửa chữa xong. Trịnh Chiến nhìn hai bên một chút, hắn không giống như những trọng tài khác, dường như đang cố ý ghi nhớ những đội viên dự thi vậy, trầm giọng nói: "Hai bên xưng tên." "Đường Môn, Vương Đông." "Minh Ngọc tông, U Thần." Trịnh Chiến gật đầu, nói: "Quy tắc thi đấu các ngươi cũng đã nắm rõ, lão phu không lắm lời nữa. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đây là thi đấu, không phải là sinh tử đánh nhau. Người nào cũng có cha mẹ, mạng sống cũng chỉ có một mà thôi. Nếu ai cố ý giết người, đừng trách lão phu loại ra khỏi đại tái. Hiểu chưa?" "Hiểu rõ." Vương Đông Nhi và U Thần riêng rẽ đáp ứng một tiếng. Từ khi đối thủ lên sân thi đấu, Vương Đông Nhi vẫn quan sát hắn, nàng có thể cảm giác được phần địch ý trong ánh mắt của đối thủ. Không nghi ngờ chút nào, phần địch ý này đến từ kết quả của vòng đấu trước. Dù sao, Minh Ngọc Tông cũng xuất thân từ Minh Đô, cho dù như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng có quan hệ với Nhật Nguyệt chiến đội. Bất quá, vậy thì sao chứ? Vương Đông Nhi khẽ hất cằm, vốn dĩ nàng cao hơn không ít so với U Thần của Minh Ngọc Tông, bởi vậy càng có cảm giác như đang nhìn xuống từ trên cao. U Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người rời đi, đi về mép của sân thi đấu. Vương Đông Nhi cũng quay người đi. Hai bên riêng rẽ triển khai thân hình, chỉ chốc lát đã phân biệc đi về bên mép sân thi đấu, kết thúc chuẩn bị. Tay phải của Trịnh Chiến giơ lên cao, nhìn thấy hai bên đã chuẩn bị xong, lúc này mới đột nhiên vung tay xuống, "Trận đấu bắt đầu!" Khi cánh tay của hắn hạ xuống, dường như hai bên hành động cùng một lúc. Mũi chân của Vương Đông Nhi chĩa xuống đất, cả người nhẹ nhàng vọt tới trước, Hai cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp mở ra kèm theo từng cái từng cái Hồn Hoàn đẹp mắt bay lên ở sau lưng nàng. Quang mang màu vàng nhạt trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Có được bài học của ngày hôm trước, bây giờ nàng càng thêm cẩn thận. Cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không cho kẻ thù có cơ hội đánh lén mình . Bên phía U Thần, hai tay của hắn nhấc lên ngang hai vai, hai đạo quang mang hiện lên, trong mỗi lòng bàn tay của hắn mọc ra gai nhọn làm vũ khí. Đồng thời trên người hắn cũng dâng lên năm cái Hồn Hoàn, hai vàng, ba tím. Minh Ngọc Tông là tông môn của Hồn Đạo Sư, Vương Đông Nhi sẽ không bởi vì đối phương pha trộn Hồn Hoàn không cân đối mà xem thường đối thủ. Khi Hồn Hoàn xuất hiện, thân thể của U Thần đột nhiên có chút hư ảo, sau lưng có kéo theo một chuỗi tàn ảnh, người xông về phía trước, cơ hồ là trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách mười mấy thước. Dưới tình huống không có sử dụng bất kỳ hồn đạo thôi tiến khí, xông về phía Vương Đông với tốc độ nhanh vô cùng. Hai tay gai nhọn một ngang một dọc, chợt vẽ ra một hình chữ thập, quét về hướng Vương Đông. Tốc độ nhanh thật. Quả nhiên không phải là Đề Thăng Hồn Lực Hình Hồn Đạo Sư , mà là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư. Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Đông Nhi cũng tương đối phong phú, mặc dù cũng hơi giật mình, nhưng phản ứng cũng không chậm. Mũi chân trái chỉa xuống đất, toàn thân giống như là đang nhảy múa xoay tròn một vòng. Đôi cánh cũng đã hóa thành hai thanh đao khổng lồ, chém về phía các gai nhọn trong lòng bàn tay của đối phương. "Đinh, đinh." Trong hai âm thanh giòn giã. Có thể thấy rõ ràng, hai vòng quang mang màu vàng tản ra ở trên không trung. Ngay sau đó, tốc độ của Vương Đông Nhi đột nhiên gia tăng, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, xoay người né tránh cú đâm của U Thần. Một vài người có nhãn lực đặc biệt tốt mới có thể phát hiện, ở trên một cánh của Vương Đông Nhi, bị đâm mất hai cái lổ nhỏ. Mặc dù động tác của nàng rất nhanh, cố hết sức che dấu điểm này, nhưng đợt va chạm này hiển nhiên là nàng thiệt thòi. "Lực công kích thật là mạnh. Tất cả hồn đạo khí của hắn hẳn là cũng chỉ có đôi tay gai sắc nhọn này. Đây mới thực sự là mẫn công." Trịnh Chiến khẽ gật đầu, nhưng có chút tiếc đối với tên đội viên đi theo hướng cực hạn này của Minh Ngọc Tông. Bất kỳ Hồn Sư nào muốn trở thành cường giả, điều đầu tiên phải làm đúng là tìm ra được điểm lớn nhất của bản thân, chỉ có như thế, mới có thể lan truyền ra, càng ngày càng mạnh.