Dệt Kén

Chương 43: C43

Một giờ sáng, Tưởng Lâu lao như bay trên đường phố không một bóng người.

Vừa nãy điện thoại bị cúp, tiếng "tút" đằng đẵng như kéo dài mãi bên tai hắn, biến thành tiếng vang sắc bén muốn nuốt chửng hắn vào đêm đen vô tận.

Hắn ấn mạnh tai trái đè nén tiếng ầm ĩ như kim châm ấy, vừa chạy vừa gọi điện cho Trương Chiêu Nguyệt.

Trương Chiêu Nguyệt bắt máy ngay, có lẽ cô không ngờ hắn còn gọi cho mình nên giọng điệu không giấu nổi bất ngờ: "Tưởng Lâu à?"

Nhưng Tưởng Lâu không có lòng dạ phí lời với cô: "Lê Đường có ở nhà không?"

"... Có, sao thế?"

"Mau, mau đi xem em ấy." Tưởng Lâu thở gấp: "Có lẽ em ấy sẽ làm chuyện dại dột."

Tự Thành về đêm chìm trong giấc ngủ say, muốn bắt xe cũng không được.

Tưởng Lâu chạy thục mạng đến nhà Lê Đường rồi gõ cửa rầm rầm, bác giúp việc chính đi ra mở cổng.

Tưởng Lâu hỏi Lê Đường thế nào, bác giúp việc vô cùng lo lắng: "Không mở được cửa, thợ phá khoá vẫn chưa tới..."

Hắn chạy vội lên tầng, chỉ thấy bố Lê Đường đang cầm búa đập khoá, Trương Chiêu Nguyệt thì thò người ra khỏi cửa sổ phòng bên cạnh định trèo vào phòng Lê Đường.

Trông thấy Tưởng Lâu, Trương Chiêu Nguyệt cuống quýt nói: "Làm sao đây, thằng bé chốt cả cửa sổ rồi."

Lê Viễn Sơn thấy mặt Tưởng Lâu thì nóng máu, đang bực mình sẵn nên quẳng luôn búa đi: "Tôi thấy nó chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, lớn bằng chừng ấy, gặp chút chuyện sao có thể yếu đuối..."

Tưởng Lâu không chờ chú ta dứt câu đã đẩy chú ta ra, nhấc chân đạp cửa.

Cửa gỗ chắc chắn mà ổ khoá cũng chặt, Tưởng Lâu đạp hai phát không được bèn lấy thân xô cửa, cửa bật ra kéo theo bản lề kim loại dùng để cố định rơi xuống.

Lê Viễn Sơn nào đã thấy kiểu bạo lực thế này bao giờ, theo sau chửi bới: "Cửa đắt lắm đấy, làm hỏng mày đền không nổi đâu!"

Tưởng Lâu như không nghe thấy, lại đạp cửa nhà vệ sinh trong phòng.

Trương Chiêu Nguyệt đuổi theo kéo Lê Viễn Sơn muốn tiến lên cản, cô chịu hết nổi rống lên quát: "Anh không nhận ra Lê Đường không ở trong phòng hay sao?"

Nghe xong Lê Viễn Sơn mới câm miệng nhìn khắp phòng, đúng là không thấy Lê Đường.

Lúc này bác giúp việc vội vàng lên tầng: "Không thấy dao gọt hoa quả trong bếp."

Câu này chẳng khác nào một tiếng sấm khiến mọi người có mặt đều bàng hoàng.

Bấy giờ Lê Viễn Sơn mới rối rít: "Nhanh nhanh nhanh, phá cửa..."

Chú ta chưa nói xong Tưởng Lâu đã dồn hết sức đạp mạnh cửa, cửa nhà vệ sinh vỡ cái "rầm".

Trước mắt toàn là máu.

Tưởng Lâu vọt vào quỳ hai chân trên sàn, kéo Lê Đường đang dựa tường dậy.

Hai mắt cậu nhắm nghiền, mặt mày trắng bệch, cơ thể lạnh ngắt.

Mùi máu tanh như một ngòi nổ làm tiếng vang lan từ tai đến não không ngừng phóng đại, tim Tưởng Lâu quặn đau, toàn thân run rẩy quỳ trên sàn gạch men lạnh lẽo, mặc kệ máu thấm đẫm áo quần.

Dao gọt hoa quả vừa dài vừa sắc, toàn bộ cửa đều đóng chặt khoá trái, thậm chí còn là hai lần khoá.

Vết cắt ở cổ tay rất sâu, bây giờ vẫn đang nhỏ máu xuống sàn không sao cầm được.

Cậu hoàn toàn không muốn sống.

Nhưng trước khi ý thức biến mất, Lê Đường cảm nhận được có người bế mình lên.


Vòng tay ấy ấm áp tới nỗi khiến cậu cầm lòng chẳng đặng ghé sát vào. Song cơ thể xóc nảy làm cậu buồn nôn, cậu túm chặt áo người đang bế mình toan bảo hắn thả mình xuống, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

Rất nhanh Lê Đường không còn thấy rung lắc, di chuyển theo xe trên nền đất bằng. Cậu nghe thấy tiếng nức nở của Trương Chiêu Nguyệt, thầm nghĩ quả nhiên mẹ đầy lòng khoan dung mềm yếu, chỉ có điều người luôn được mẹ thương hại thật ra là em.

Thật ra em cũng có chút đáng thương mà phải không.

Thảo nào ngay cả anh cũng mềm lòng đến gặp em lần cuối.

Có khi do em tội lỗi nặng nề, anh không cho phép em được chết dễ dàng.

Anh quá hiểu em sợ gì nhất nên mới chặt đứt đường lui của em, để em thân bại danh liệt.

Nhưng anh không biết, em không muốn công khai, sợ người khác biết quan hệ của chúng mình cũng là vì hy vọng con đường tương lai của anh rộng mở thênh thang, không trải đầy chông gai nữa.

Nước mưa ấm nóng rơi trên mặt, Lê Đường cau mày rất khẽ.

Hình như em bỏ sót một câu hỏi, vì sao Tự Thành luôn đổ mưa?

Chính anh đã nói với em sau khi chết máu sẽ nhanh chóng đông lại và lạnh dần.

Anh nói từng nếm thử vị máu thì không còn sợ nữa, vậy sao anh lại khóc? Vì sao anh phải xin lỗi em, vì em sắp chết rồi ư?

Thế nhưng cũng chính anh dạy em phải cho phép mọi thứ xảy ra mà.

Em học được rồi, em làm được rồi, sao anh lại không được thế?

*

Mấy tiếng cuối cùng trước khi trời sáng cực kỳ khó chịu đựng.

Tưởng Lâu đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn y bác sĩ và bệnh nhân đi lại tới lui trên hành lang, lầm tưởng mình ở ngoài thế giới hỗn độn, trở thành một kẻ quan sát đơn thuần.

Hắn trông thấy một cậu nhóc cùng sống với bố trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, họ nghèo khổ nhưng vui, hằng ngày cậu nhóc đều xé một tờ lịch mong chờ ngày mới đến.

Về sau có một bé trai nhỏ tuổi hơn tới nhà, bé trai gọi cậu nhóc lớn là "anh" và hoàn toàn tin tưởng cậu nhóc, bé nói mình đến tìm mẹ theo địa chỉ bố cho.

Cậu nhóc lớn hỏi bé trai sao đến được đây, bé trai cười bảo bác giúp việc đưa em đến ạ, em đi máy bay đến.

Cậu nhóc lớn "ồ" lên.

Nhóc chưa từng được đi máy bay, chỉ nhìn thấy loại phương tiện giao thông bay trên trời này trong sách. Nhà nhóc cũng không có bác giúp việc, bình thường khi bố đi vắng thì nhóc đều tự úp mì tôm.

Nhóc lại hỏi sao bố em không tới cùng, bé trai mếu máo nói bố bận lắm, bảo em cần mẹ thì tự đi tìm, đừng làm phiền bố.

Nhắc đến mẹ, cậu nhóc lớn chia sẻ với bé trai là mẹ anh vừa mới về nhà, bây giờ đang đi mua đồ rồi.