Đưa Em Đến Hòn Đảo Của Anh

Chương 10: Hôn thử nghiệm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngã xuống đất rồi, nhưng sao lại không đau nhỉ?

Vương Kết Hương mở một con mắt ra.

“Úi chà.” Một cục tròn màu đen có lông trắng bao quanh chiếm cứ tầm nhìn của cô.

Cô múa may đôi tay, tránh ra xa một tí, nhìn thấy đôi mắt hai mí quen thuộc đánh phấn mắt màu vàng…… Chú thỏ đang đứng gần mặt cô, chống cằm nhìn cô chăm chú, trông rõ là trầm tư.

Lại về đảo Thỏ Con.

Đây đã là lần thứ hai, nhưng Vương Kết Hương vẫn chưa quen với phương thức chuyển cảnh quá nhanh này.

“Mắc gì đứng nhìn tôi gần thế? Anh có biết anh dọa tôi hú vía rồi không?”

“Biết,” thỏ ta ranh mãnh nói: “Thấy rồi.”

“Chung cư biến mất, vậy là qua “cửa game” của cô rồi hả?” Thỏ ta nói từ này đến là ngượng nghịu, nhưng cũng không sai. Xem ra trong lúc cô đi, chú thỏ đã nghiền ngẫm những gì cô từng nói.

“Đúng vậy.” Vương Kết Hương cho thỏ ta xem chiếc chìa khóa trong tay cô.

Hai bên nhìn nhau lom lom.

“Ờm,” Ân Hiển mở miệng trước: “Không kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong nhà à?”

“À!” Vương Kết Hương bẻ ngón tay kể cho thỏ ta: “Đầu tiên tôi gặp phụ huynh của anh.”

“Họ có hài lòng với cô không?”

“Cái gì đấy. Có phải kiểu gặp mặt ra mắt kia đâu? Gặp nhau đơn thuần thôi.”

Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Vương Kết Hương gặp gia đình của Ân Hiển.

Trước kia cô từng ảo tưởng rất nhiều về lần đầu tiên ra mắt gia đình anh ta, cô sẽ thể hiện bản thân mình nhã nhặn ngoan ngoãn săn sóc ra sao. Không ngờ, lần đầu gặp bố anh ta, cô lại chửi ông bô anh ta sa sả.

Cô thở dài, kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện gặp được trong căn nhà ấy cho Ân Hiển,.

*

“Cũng giống lần trước, những chuyện cô nói từng xảy ra rồi. Nhưng tôi của khi ấy không gặp được cô.”

Ân Hiển xa cách như một người ngoài cuộc.

Anh ta cũng thực sự chưa từng tham dự phần mà Vương Kết Hương đã tương tác với mình.

“Tôi vẫn không thể tìm được mối liên hệ giữa hòn đảo này, những căn nhà trên đảo, và việc tôi bị nhốt lại đây.”

Vương Kết Hương nâng cặp mắt kính không tồn tại, trưng ra biểu cảm thông thái.

Ân Hiển nói anh ta không tìm được, vậy thì đã đến thời khắc phát huy tự do của thám tử thông minh Kết Hương rồi.

“Tôi đã vào hai căn nhà, một cái thời anh bé xíu, một cái thời anh học cấp một. Điểm chung là tôi đều gặp anh lúc anh không vui. Nói thật, Ân Hiển, vì nhìn thấy anh như thế, tôi mới hiểu anh sâu sắc hơn.

“Ngày chúng ta còn yêu nhau, tôi vẫn luôn băn khoăn tại sao lại có người như anh trên đời. Làm người ta thấy ghét, không nói được câu nào tử tế. Người khác làm sai một chuyện, anh nhất quyết không cho họ bất kì cơ hội đền bù nào, phủ định họ hoàn toàn. Giàu lòng tự tôn, không bao giờ chịu thua, không ga lăng, thiếu lãng mạn, hãm tài……”

Vương Kết Hương càng nói càng hăng máu, Ân Hiển nhắc nhở cô: “Có phải cô tả khuyết điểm hơi bị dài rồi không?”

“Được, vậy tôi cắt bớt nó đi, quay lại mối liên hệ mà anh hỏi.

“Vẫn so sánh với game nhé. Nhiệm vụ chính của chúng ta trên đảo Thỏ Con là giải cứu anh ra ngoài. Sau khi tôi vào ván game, anh sẽ offline hoàn toàn, không có tiến triển hay lên level gì cả. Khi tôi qua ván, căn nhà biến mất, nếu người được hưởng kinh nghiệm và khen thưởng không phải anh, thì chỉ có thể là tôi.”

Ân Hiển nhíu lông mày thỏ: “Trước kia cô còn bảo tôi là máy chủ cơ mà.”

“Ai mà biết được,” Vương Kết Hương bĩu môi: “Cũng có thể anh chỉ là công cụ mở ván mới thôi.”

“Nói thật đi, có phải cô vừa mới nghĩ ra không?” Thỏ ta nghi ngờ.

“Đúng vậy, tôi nói bừa đấy.” Cô thừa nhận.

Dù đã biết Vương Kết Hương không đáng tin cậy từ lâu, Ân Hiển vẫn kiên nhẫn nghe hết kết luận của cô.

“Dựa theo phân tích của cô, kinh nghiệm và phần thưởng mà cô nhận được là gì?”


[HẾT CHƯƠNG 10]