Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân
Chương 32
Editor: Tiannn
Tống Nhiên khôi phục tinh thần: "Hử? Em hỏi cái gì?"
"Em hỏi, anh rất thích hình xăm kia, đúng không?" Lâm Phi Vũ chỉ chỉ kia đóa hồng diễm lệ, "Ca ca, nãy giờ anh vẫn luôn nhìn nó."
Ông chủ tiệm hình xăm là một tiểu ca xăm hình hoa ở cánh tay, anh ta nhiệt tình giới thiệu: "Hai soái ca có mắt nhìn đấy, cá nhân tôi thấy cũng được.
Hình vẽ này rất đặc biệt nhưng có rất ít khách muốn xăm hình này, không dễ xăm màu lên."
"Ừ, cũng được." Tống Nhiên một bên bình tĩnh đáp, một bên không nhịn được dùng dư quang nhìn đóa hoa hồng kia.
Lúc anh mười mấy tuổi rất yêu thích loại hình xăm nhìn rất có hàm ý "sâu sắc" này.
Mấy hình vẽ như mãnh hổ ngửi hoa tường vy, hoa hồng nở trên đầu súng,...!hiện tại anh vẫn rất thích, nhưng độ tuổi không cho phép, không dám thừa nhận.
Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như xăm, anh thấy xăm ở chỗ nào là đẹp nhất?"
"A, dưới thắt lưng một chút, ở chỗ eo bên trái kia kìa." Tống Nhiên thuận miệng đáp.
Anh từng xăm ở vị trí này.
Lúc còn học cao trung anh có xem một bộ phim Mỹ, cảm thấy tên cao bồi thuận tay trái kia giắt súng ở thắt lưng thật mẹ nó soái.
Nếu như anh xăm một đóa hoa hồng ở vị trí ấy, lúc đánh nhau vừa gạt áo, vừa rút súng ra thì có thể nhìn thấy đóa hoa hồng đầu lâu huyễn khốc đó, đẹp trai chết mất!
Bây giờ nhớ lại mấy suy nghĩ thời trẩu tre, Tống Nhiên cũng không nhịn được mà đỏ mặt, chậc.
"Đi đi, lên trước nhìn một chút." Tống Nhiên cảm thấy cần phải vớt vát liêm sỉ, không muốn ở nơi gợi lại những kỉ niệm trẻ trâu quá lâu, liền kéo Lâm Phi Vũ đi về phía trước.
Lâm Phi Vũ một bên bị anh kéo đi, một bên không nhịn được quay đầu nhìn lướt qua tiệm xăm, ông chủ xăm hình hoa lên cánh tay nhiệt tình vẫy tay: "Muốn xăm cứ đến tìm tôi! Tay nghề của tôi rất tốt! Giảm 20%!"
...
Sau khi tựu trường, cuộc sống của Lâm Phi Vũ đột nhiên trở nên bận rộn.
Sáng thì học chương trình của sinh viên năm nhất, tối thì cố gắng tự học chương trình của năm hai năm ba, bên cạnh đó còn phải phối hợp tuyên truyền "Tuyết Trung Kiếm".
Có thể nói là vô cùng bận.
So với hắn thì Tống Nhiên lại dễ thở hơn.
Nguyên nhân có hai cái, một là Lâm Phi Vũ vô cùng hiếu thắng, hoàn toàn không cần anh phải bận tâm, còn giúp anh kiếm được không ít tiền thưởng; thứ hai, mấy tiểu nghệ sĩ dưới tay anh sau khi tham gia vài chương trình tạp kỹ và web drama, sự nghiệp cuối cùng cũng khởi sắc, bắt đầu kiếm tiền.
Kết quả là, hiện tại mỗi buổi sáng Tống Nhiên đều dạo một vòng bên công ty, chiều về nhà xem kịch bản đọc tiểu thuyết, vui vẻ chờ Lâm Phi Vũ về nấu cơm tối.
Không sai, mặc dù rất bận nhưng Lâm Phi Vũ mỗi tối đều về nhà nấu cơm, cuối tuần còn có thể giặt quần áo lau nhà, hiền lành vô cùng, so với cô vợ nhỏ còn "cô vợ nhỏ" hơn.
(Xin một anh chồng như này ahuhu)
Dù cuộc sống rất thoải mái nhưng chuyện của viện mồ côi Hồng Tinh vẫn là nỗi bận tâm trong lòng Tống Nhiên.
Bây giờ, quan trọng nhất có hai chuyện, một là phải đi Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa, hai là lấy được hồ sơ vụ án năm đó.
Trộm chìa khóa tương đối đơn giản, nhưng gần đây Tống Thanh Sương dường như không có kế hoạch đi công tác, nghỉ phép cũng không.
Chỉ cần bạch nhãn lang còn ở Giang Thành một ngày Tống Nhiên cũng không dám tùy tiện đến Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa, dù sao cũng quá nguy hiểm.
Tuy rằng tạm thời không có cách nào trộm chìa khóa, nhưng Tống Nhiên cũng không rảnh rỗi.
Anh trăm phương ngàn kế "dỗ người", cố gắng để lấy được hồ sơ vụ án năm đó, chỉ là cần thời gian.
Chớp mắt, lá vàng trên cây bạch quả đã rụng hết, khí trời dần dần chuyển lạnh, lại đến cuối năm.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Tống Nhiên nằm trên ghế số pha đọc "Thám tử Kindaichi".
Vụ án lần này rất đặc sắc, Tống Nhiên đọc đến say sưa, cả người đều đắm chìm vào.
Không biết qua bao lâu, rốt cục anh cũng cảm thấy mỹ mãn mà khép truyện lại, giương mắt nhìn nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ 12h.
"Đã trễ thế này?" Tống Nhiên đứng dậy, duỗi thắt lưng, định đi ngủ.
Trước khi đi vào phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn cửa phòng Lâm Phi Vũ, không khỏi ngạc nhiên —— khe cửa hắt ra ánh đèn mơ hồ.
Lâm Phi Vũ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bảy giờ sáng dậy đi học, sáu giờ tối về nấu cơm sau đó hai người sẽ vừa xem thời sự vừa ăn cơm tối.