Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 89
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Một tràn vỗ tay đột nhiên vang lên, một anh chàng đẹp trai bắt đầu trình diễn ảo thuật, khiến các cô gái vỗ tay khen ngợi.
Vũ khúc du dương, đám người náo nhiệt, còn có người đàn ông trước mắt rõ ràng da mặt rất mỏng nhưng còn muốn cố gắng làm nũng. Trong nháy mắt này, Nhan Khê bỗng nhiên nghĩ, đồng ý hắn đi.
Anh rất kiêu ngạo, mặt mũi lớn như vậy, lại trước mắt bao người, nằm sấp trên vai cô, giống như... một con sói nhỏ đang làm nũng.
Rõ ràng chỉ là một lát, Nguyên Dịch lại cảm thấy mình giống như chờ thật lâu, Nhan Khê không nói gì, trái tim anh dần dần trầm xuống. Anh cao lớn, khom người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô cười khanh khách nhìn mình, đôi mắt phảng phất như đầy sao sáng.
"Bị em nuôi cả đời, không sợ người khác cười nhạo sao?"
Nhan Khê nhịn không được nhéo nhéo trên vành tai anh, cười tủm tỉm nói: "Được nha."
Nguyên Dịch bỗng nhiên cảm thấy, khiêu vũ cmn, trước mắt bao người cmn, hắn ôm Nhan Khê vào trong ngực: "Nhan Tiểu Khê, thân là phụ nữ, em nói phải giữ lời, nếu không sẽ rất mất mặt phái nữ."
"Được, vì danh dự tối thượng của phái nữ, em nhất định giữ lời, nuôi anh cả đời."
"Phanh!"
Có người trong vũ hội phóng ra một tràn pháo hoa, vô số dải ruy băng hồng vàng từ trên không trung bay xuống, giống như cơn mưa nhiều màu.
Tất cả mọi người đều hoan hô, cười to, vứt bỏ sự mệt mỏi cùng lý trí khi làm việc, náo nhiệt đến không rảnh cố kỵ người khác.
"Chúc mừng năm mới!"
"Sang năm tôi muốn trúng thưởng 500 vạn!"
Đều nói nữ nhân là tấm lựa mềm, nam nhân là tảng đá, nhưng giờ phút này Nguyên Dịch, mỗi một hô hấp, mỗi một câu nói, đều hóa thành sợi tơ, bao bọc trái tim Nhan Khê thật chặt, cái loại bất an không có chỗ chứa này, trong nháy mắt liền đóng băng lại.
Hóa ra yêu một người, ngay cả hơi thở của hắn cũng yêu.
Sau đám người huyên huyên náo náo, Triệu Phi Phi nhìn đôi nam nữ ôm nhau trong đám người, uống cạn rượu trong ly. Say rượu đứng dậy, lấy một ly rượu từ tháp champagne tiếp tục uống.
Cô bỗng nhiên cũng có tâm tư muốn yêu đương.
Yến hội kết thúc, Nhan Khê mang theo Nguyên Dịch đi tạm biệt bạn bè, bạn bè thấy bộ dáng hai người, ồn ào hỏi khi nào được ăn kẹo mừng.
"A a a, Nhan lão sư, cô cũng không thể để Nguyên tiên sinh chờ lâu."
"Cô cũng không cần tiền lì xì của chúng tôi, chúng tôi đều chỉ muốn cọ chút không khí vui vẻ các người, không chừng sẽ có đại soái ca nào đó coi trọng chúng tôi thì sao?"
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, Nguyên Dịch giờ phút này vừa vặn cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người đối diện nhau, Nhan Khê thấy rõ sự mong chờ trong mắt anh.
"Các cô yên tâm, chờ ngày định sẵn, các cô ai cũng đừng nghĩ tiết kiệm tiền lì xì, ai càng giàu càng phải tặng thêm nhiều hơn." Nhan Khê đưa tay chỉ chỉ mấy người bình thường có quan hệ tốt với cô: "Nhớ kỹ, phải bao lì xì lớn."
"Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Nhan lão sư lại giàu có như vậy." Chuyên gia trang điểm cười trong ánh mắt tò mò của mọi người, "Bởi vì cô ấy đủ tham tiền!"
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Nhan Khê trong tiếng cười đùa của bạn bè kéo Nguyên Dịch chạy đi, vừa chạy vừa nói với Nguyên Dịch: "Còn ở lại, bọn họ chắc sẽ hỏi tới khi nào chúng ta sinh con."
"Em đi chậm một chút, còn đang mang giày cao gót!" Nguyên Dịch nhìn chiều cao gót giày của cô, liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Chiều cao này không tính là gì." Nhan Khê mở tủ khóa ra, lấy đồ vật bên trong ra, ôm gấu bông cao nửa người vào trong ngực, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch: "Em có đáng yêu không?"
Nguyên Dịch: "Đáng yêu, so với quốc bảo gấu trúc còn đáng yêu hơn."
Khoác áo khoác cho cô, Nguyên Dịch nhìn vào thời gian: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Anh chờ em một chút, em đi toilet." Nhan Khê nhét gấu bông cho Nguyên Dịch, xoay người đi về phía toilet.
Nhan Khê vừa rời đi không lâu, liền có người đi tới trước mặt Nguyên Dịch, Nguyên Dịch nhìn thoáng qua, thấy người phụ nữ này không phải là bạn mà Nhan Khê giới thiệu, liền không để ý tới.
"Nguyên tổng." Người phụ nữ này đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy Nguyên Dịch không để ý tới cô ta, cắn răng tiến tới, "Nguyên tổng, chuyện lúc trước là tôi sai, xin ngài buông tha cho tôi. Miễn là ngài... buông tha cho tôi, tôi có thể đáp ứng ngài bất cứ điều gì."
Nguyên Dịch quay đầu nhìn nữ nhân này một cái, một lúc lâu sau mới thản nhiên hỏi: "Xin hỏi cô là ai?"
Người tới thật không ngờ Nguyên Dịch ngay cả cô ta là ai cũng không biết, vẻ mặt xấu hổ đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì cho phải.
"Vừa rồi tôi đã cảm thấy bóng người nào đó thoạt nhìn có chút quen mắt, thì ra là ngọc nữ ảnh hậu Ngô Huyên, Ngô đại mỹ nhân của chúng ta." Triệu Phi Phi tựa tiếu phi tiếu đi tới trước mặt Ngô Huyên, "Không phải nói gần đây ở nhà tĩnh dưỡng sao, trời lạnh như vậy không hảo hảo ở nhà, đến tham gia hội nghị thường niên làm gì?"
Cô và Ngô Huyên không phải cùng một công ty, nhưng trước kia từng hợp tác vài chương trình, cũng có chút giao tình. Nhưng cô thật không ngờ Ngô Huyên vì muốn tranh giành một vai diễn điện ảnh với cô, lại cố ý để cho ekip PR thổi phồng 'bạn gái bí ẩn' của Nguyên Dịch và cô, gắn mác cho Nguyên Dịch thành một tên cặn bã đá cô ra chuồng gà.
May mắn lần đó hành động xin lỗi của cô rất lưu loát, Nguyên Dịch lại điều tra rõ ràng sự tình, biết kẻ đứng sau màn không phải là cô, bằng không người bị cười nhạo hôm nay sẽ trở thành cô.
"Triệu Phi Phi." Ngô Huyên biến sắc, "Cô không phải đi rồi sao?"
"Thật ngại quá, nếu tôi đi rồi, thì xem trận kịch hay này như thế nào đây." Triệu Phi Phi ôm cánh tay, đi quanh Ngô Huyên một vòng, "Lúc nói lời này cô cũng không tự mình soi gương, còn nói cái gì cũng có thể đáp ứng, cũng không nghĩ tới người khác đối với cô có yêu cầu hay không."
Nguyên Dịch không có hứng thú với cuộc cãi vã của hai người phụ nữ, anh một tay xách gấu bông, một tay lấy điện thoại di động chơi game.