Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 94
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Khi Từ Kiều Sinh lên lầu gọi Nguyên Dịch và Nhan Khê, phát hiện Nhan Khê mặt có chút đỏ, mà anh họ nhà mình cười như hoa hướng dương rực rỡ, nhịn không được miệng tiện hỏi một câu: "Hai người trốn trong phòng làm gì?"
"Yên lặng sẽ làm cho mọi người có vẻ cao thâm khó lường hơn." Nguyên Dịch đem Từ Kiều Sinh gạt sang một bên, nhìn hắn nói: "Học điều đó sẽ có lợi cho em."
Từ Kiều Sinh: "..."
Nhan Khê sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên của mình, thật không nghĩ tới kỹ thuật hôn của Nguyên Dịch lại tăng nhanh như vậy, vừa rồi cô thiếu chút nữa trụ không nổi, may mắn hai người còn nhớ rõ nơi này là Từ gia, cho nên rất khắc chế, bằng không hôm nay liền xấu hổ.
Hai người đi xuống lầu, Nguyên Dịch thấy Từ Nhã ngồi trên sô pha, nắm tay Nhan Khê tiến lên chào hỏi, tư thái thập phần thản nhiên, nhưng cũng không nhận thấy tình cảm mẹ con thân thiết nên có trong đó.
"Chỉ có thể ăn năm miếng, còn phải dùng cơm trưa." Nguyên Dịch rút một tờ giấy ăn nhét vào tay Nhan Khê, "Ăn đi."
"Tiểu Dịch thật sự thương yêu cháu." Lão thái thái nói chuyện ngoại hình hơi mập mạp, thập phần hòa khí, Nhan Khê nhớ rõ hình như bà là dì họ của Nguyên Dịch.
"Cũng đúng, trước kia hắn làm sao có thể làm những chuyện này a." Một người thân khác nhìn Từ Nhã, bắt đầu khen ngợi Nhan Khê, "Nhan tiểu thư xinh đẹp lại tài hoa. Tôi nghe người khác nói, công ty hiện tại của Tiểu Dịch vừa lớn mạnh kinh doanh lại tốt, xem ra là có bạn gái, được bạn gái quản, mới phấn đấu như vậy."
"Quỹ tài trợ đã được thành lập, do chính phủ, nhà tài trợ, đài truyền hình ba bên giám sát lẫn nhau, cho nên tính minh bạch không cần hoài nghi." Nhan Khê thấy mọi người quan tâm nhất, vẫn là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị ngược đãi, "Cháu chỉ là một người dẫn chương trình, cho nên chỉ có thể tận lực đưa tin về một số hiện trạng xã hội, nhưng người thật sự thay đổi cuộc sống và vận mệnh của những đứa trẻ, là nhờ sự nhiệt tình của những người xem ạ."
"Cũng không thể nói như vậy, cháu có thể đem tiết mục làm hay như vậy, cũng không dễ dàng." Dì họ Từ gia cảm khái nói, "Không có tổ tiết mục các cháu, mọi người cũng không thể biết nhiều chuyện như vậy đúng không?"
Quay đầu nhìn đứa con trai út của mình, hắn đang nhìn cô gái tên Nhan Khê kia, trong ánh mắt ôn nhu, còn ngầm kiêu ngạo.
Từ Nhã cúi đầu nhìn bàn tay mình bảo dưỡng cực tốt, bỗng nhiên liền thoải mái.
Đàn ông trên thế giới không giống nhau, phụ nữ trên thế giới cũng không giống nhau, bà không nên dựa theo sở thích của mình và chồng, yêu cầu con cái lựa chọn theo. Rất nhiều người mẹ trên thế giới đều hiểu, nhưng chỉ có bà là không hiểu.
Cả đời này, bà nợ hai đứa nhỏ, bà thậm chí không còn mặt mũi nào đòi hỏi bọn họ nữa.
"Tiểu Nhị..." Bà nhịn không được gọi một tiếng, muốn biết hắn đến tột cùng là trách mình hay là hận mình.
"Vâng?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn bà, ánh mắt phá lệ bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một người cực kỳ bình thường, không có hận, cũng không trách.
Trong nháy mắt này, Từ Nhã nhìn thấy chính mình trong đồng tử con trai, sợ hãi, ích kỷ cùng với hối hận không thể bù đắp.
Bà muốn khóc, lại khóc không ra, trái tim như đao cắt, lại không cách nào nói ra một chữ đau.
"A Bác..." Nguyên Á Sâm vội vàng đi vào cửa Từ gia, thấy ba vợ ngồi ở trên sô pha, bước chân dừng lại, quy củ tiến lên chào hỏi.
"Xem ra hôm nay là một ngày tốt lành, cả nhà đều đoàn tụ." Từ lão gia tử chỉ chỉ bên cạnh Từ Nhã, nói với Nguyên Á Sâm, "Qua đó ngồi đi."
Nguyên Á Sâm lo lắng khí lạnh trên người mình truyền đến bên cạnh Từ Nhã, sau khi cởϊ áσ khoác ra, mới ngồi xuống, nói với Nguyên Bác: "A Bác, dự án công trình ở thành phố Đào Hương kia là chuyện gì xảy ra?" Công ty của bạn bè đột nhiên xuất hiện vấn đề lớn, không nghĩ tới lại có liên quan đến Trường Phong của bọn họ, khó trách ông ta lại gọi điện thoại cho mình vào thời điểm cuối năm.
"Thành phố Đào Hương?" Nguyên Bác cẩn thận hồi tưởng lại một chút, "Công ty kia có chút vấn đề nhỏ, cho nên con bảo chi nhánh tạm dừng hợp tác với bọn họ, có vấn đề gì không?"
"Con không biết ông chủ của công ty bọn họ là ai sao?" Nguyên Á Sâm mấy năm nay rất ít quản chuyện của công ty, cho nên Nguyên Bác nói cái này, ông cũng không cách nào phân rõ đến tột cùng là thật hay giả.
"Đây đều là chuyện của chi nhánh, con không rõ lắm." Nguyên Bác lấy điện thoại di động ra, "Con bảo thư ký lập tức điều tra chuyện này một chút."
"Không cần." Nguyên Á Sâm trên mặt có chút không được tự nhiên, "Bình thường con quản lý công ty cũng vất vả, năm mới liền nghỉ ngơi một chút."
Nguyên Bác tâm như nước gật đầu, không nói thêm gì nữa.