Gả Cho Ác Quỷ
Chương 41: Gả cho sư đệ
Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 41: Gả cho sư đệ (17).
Các cao thủ võ lâm đều cố gắng khuyên bảo Tạ Tích nhưng sau khi thất bại thì từng người kiếm cớ chạy trốn, mà tiếp theo đó trong thành càng ngày càng nhiều người bị chướng khí gây thương tích dẫn tới bị nhiễm ôn dịch, tâm trí chán nản cùng tuyệt vọng từ từ lan tràn. Nhiều cao thủ võ lâm lần lượt trốn trong Tống gia trang đóng cửa không ra, có mấy người không thấy rõ tình thế, thông qua chướng khí bên ngoài gọi đầu hàng thì bị đám phản tặc bên ngoài trêu đùa.
Bất kể là Thiết kỵ của Hạc Thác vương hay là triều đình đều không có dự định buông tha người võ lâm, người trước là dự định nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp trọng thương võ lâm Trung Nguyên. Người sau là do nhiều năm qua nhận hết miệt thị cùng chèn ép từ người võ lâm, trong lòng phẫn nộ, giọt nước tràn ly bạo phát một lần.
Ba mươi năm trước, hoàng đế tiền triều ban sưu cao thế nặng, bách tính quanh năm chìm trong chiến loạn, trôi dạt khắp nơi, pháp chế một lần hỏng mất. Sau đó, thế gia cùng thứ dân đồng thời phản loạn, thế gia lấy Vệ thị ở Hà Tây làm đầu, thứ dân thì theo võ lâm môn phái thành danh đã lâu, tranh đoạt đế vị. Đại tướng tiền triều Vệ Trình Trọng cùng Hạc Thác vương tiền nhiệm tranh đấu, lưỡng bại câu thương, bị nhặt mất của hời.
Hiện nay vương triều bận bịu cai trị triều đình quốc gia, ít quản lý võ lâm. Chờ khi sức cùng lực kiệt, thật vất vả mới ổn định giang sơn, lúc muốn quay đầu tới thu thập võ lâm Trung Nguyên lại phát hiện nơi này đã không phải là nơi triều đình có thể lay động đến.
Võ giả cũng có thể xưng đế tranh đoạt thiên hạ, vậy thì những người khác cũng có thể. Ai cũng có ý tưởng này, dã tâm liền trở thành đồ vật rẻ tiền.
Vì vậy, Hạc Thác vương cùng triều đình sẽ không ngu đến mức từ bỏ cơ hội tiêu diệt người võ lâm này.
Có người kêu gọi, nguyện ý quy thuận triều đình. Triều đình nhân tiện nói là bọn họ vì khống chế tình hình bệnh dịch, nhất định phải phòng ngừa người mang ôn dịch ra ngoài. Về tình về lý hợp pháp, không có sai lệch.
Lại có người tức giận mắng, Hạc Thác lòng muông dạ thú, triều đình dẫn sói vào nhà. Nghe kể rằng cái đám ác tặc Hạc Thác Hoàng Tuyền Phú này giết vô số người bị nhiều người cười nhạo, nơi địa phương thấp kém nào bọn họ cũng đều từng tới, lời mắng tầng tầng lớp lớp, ngược lại đem võ giả trong thành kϊƈɦ thích đến mất lý trí, vọt vào trong chướng khí thiếu chút nữa không ra được.
Lâu dần, không còn ai ngu ngốc hi vọng rằng mấy kẻ ngoài thành sẽ thả cho bọn họ một con đường sống. Vốn là bị nhốt lại nuôi như súc vật, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền có thể bị làm thịt.
Nhưng bọn họ tuyệt vọng rồi, không muốn nghĩ hành động gì, lúc này một lòng chờ chết, mấy kẻ ác Hạc Thác Hoàng Tuyền Phú lại chán ghét sự tẻ nhạt, đem bách tính vốn dĩ đang tị nạn ngoài thành trói đến trước ngựa hét to. Làm hấp dẫn người trong thành quay ra xem, sau đó dùng lý do hư hư thực thực rằng những người dân kia bị nhiễm ôn dịch, đẩy những dân chúng vô tội vào trong chướng khí, khiến những bách tính kia đang sống sờ sờ bị chướng khí nuốt chửng mà chết.
Những người võ lâm vây quanh trêи tường thành thấy thế tức giận không thôi, muốn đi xuống cứu người lại bị chướng khí cản trở. Đây là đám người trẻ tuổi, ngày thường ở trong môn phái luyện võ, hướng tới giang hồ hào hùng, còn chưa bị mài giũa thành kẻ già đời. Thiện ý trong lòng cùng bản năng trừ bạo giúp yếu vẫn còn, nhưng nguyên nhân chính là do quá phẫn nộ.
Đệ tử Thanh Dương Môn cũng ở trong đó, bao gồm cả hai người Thiết Hồng Lan cùng Thiết Phương Hồng.
Thiết Phương Hồng cách chướng khí hô: "Mục tiêu của các ngươi là chúng ta, là đám người trong võ lâm! Sao lại đi tàn hại dân chúng vô tội?! Trong đó không phải còn có người của triều đình sao? Các ngươi trơ mắt nhìn con dân mình cần phải bảo vệ bị đẩy mạnh vào chướng khí trúng độc chết, thờ ơ cung cấp niềm vui cho người khác, không động lòng trước cái chết của dân chúng sao?"
Binh lính do triều đình phái tới tất nhiên là không đành lòng, nhưng bọn họ ngoại trừ cười lạnh cũng không trả lời, binh lính được ra lệnh không được nhúc nhích: "Giết người chính là đám mọi rợ Hạc Thác phương Bắc, quan hệ gì tới chúng ta? Bọn họ mười vạn Thiết kỵ, chúng ta vốn đánh không lại, hà tất gì lấy trứng chọi đá? Huống chi, đám ngu dân này dưới đáy ngầm hiệp trợ người võ lâm, bị võ lâm nhân sĩ thống trị mà không quy phục triều đình, đây chỉ là xử lý một đám loạn thần tặc tử mà thôi, kϊƈɦ động cái gì? Còn nữa, có trời mới biết bọn họ có thể mang theo ôn dịch truyền nhiễm đến những người khác trong thành trấn hay không, người thân của các ngươi đều ở bên trong thành trấn, cũng muốn để bị hại chết sao."
Mỗi một câu nói ấy triệt để hủy bỏ ý định cầu xin cho dân chúng vô tội của binh lính triều đình, con người vốn là ích kỷ, so với việc dịch bệnh bị mang ra ngoài hại chết bọn họ và người thân, không bằng để đám người kia chết đi.
Vì vậy tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, đối với việc làm tàn ác của đám người phương Bắc Hoàng Tuyền Phú làm như không thấy.
Triều đình suy thoái, mộ binh quan quân phần lớn là giá áo túi cơm (?), trêи nói dưới làm theo, không cần gửi hy vọng vào đám binh lính tầng lớp dưới đáy này. Huống chi vây ở cửa thành ngoại trừ mười vạn Thiết kỵ chỉ có một phần mười là binh lính của triều đình, còn lại đều là kỵ binh Hạc Thác cùng ác tặc Hoàng Tuyền Phú.
Lời nói của quan quân này đổ hết tội trạng lên đầu đám kỵ binh Hạc Thác cùng Hoàng Tuyền Phú, làm cho đám người kia (kỵ binh Hác Thác Hoàng Tuyền Phú) vốn đã xem thường triều đình cùng võ lâm Trung Nguyên nay lại càng xem thường hơn. Có một tên từng cưỡng gian rồi giết chết không ít phụ nữ cười nhạo khinh bỉ: "Chính là đám nhát gan này thống trị Trung Nguyên sao? Chúng ta nên sớm đánh tới, không nên để thứ tốt như đám đàn bà kia bị đám nhát gan này chiếm hết."
"Hiện tại cũng không trễ. Xì, không thú vị gì cả, bắt một con đàn bà ném vào đi."
"Võ lâm Trung Nguyên tự xưng là trừ bạo giúp yếu, bảo vệ phụ nữ già trẻ, không bằng đều đem tất cả bọn họ ném vào đi, nhìn xem đám ngu xuẩn trêи tường thành kia có dám chủ động nhảy vào trong chướng khí cứu người hay không."
"Ha ha ha... Được!"
Tên trung niên thường xuyên đi theo bên người Thuần Vu Tranh đồng thời cũng là một trong năm tướng dưới trướng nắm giữ một đội quân lạnh lùng dặn dò: "Làm cho bọn họ chú ý chừng mực, đừng đem tất cả người đều giết chết trong một ngày."
Người phía dưới đáp lại, vội vã chạy đến phía trước truyền đạt lời dặn. Mà chuyện này mấy tên tướng khác cũng không để ý lắm: "Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đặc biệt là nhiều người, nhiều như lũ sâu vậy. Mềm yếu vô năng, động một chút là khóc, líu ra líu rít làm cho đau cả đầu. Đã sớm muốn đánh chết bọn họ."
"Thiếu người thì đến thôn xóm phụ cận bắt thêm người. Các anh em ngàn dặm xa xôi chạy tới, vốn là nhiều ngày như vậy, để bọn họ chơi cho đủ."
Người trung niên có chút không vui, quay đầu xem ý Thuần Vu Tranh, người sau biểu tình thô bạo tàn ác: "Người không đủ? Không phải còn có binh lính triều đình Trung Nguyên sao? Để bọn họ mặc quần áo thôn dân vào, rồi quăng vô chướng khí, bức người trong thành phải ra đến. Chú ý, không được để tin tức từ trong thành truyền ra ngoài."
Người trung niên không rõ cách làm của Thuần Vu Tranh lắm, bởi vì tất cả mọi người trong thành đều bị nhốt lại, bên trong có ôn dịch cùng với nguồn nước, lương thực bị ngăn cản, bên ngoài còn có một tầng khí độc đáng sợ. Dù có là đại La thần tiên, chỉ sợ cũng có chạy đằng trời, bọn họ chỉ cần chờ đợi, chờ người trong thành tự giết lẫn nhau, bị chết không sai biệt lắm rồi công phá cửa thành đi thu gặt đầu người là được.
Hắn đem nghi hoặc hỏi ra, nửa ngày mà không nhận được câu trả lời. Một lúc lâu sau, sắc mặt Thuần Vu Tranh âm trầm mới nói: "Bên trong không có đại La thần tiên, mà có Bùi Hồi cùng Tạ Tích."