Gục Trước Dịu Dàng
Chương 77: Thế giới song song 7
Giây đầu tiên sau khi tắt điện thoại, Tư Họa liền vùi mặt mình vào trong gối, kéo chăn lên đắp kín mít, ngay cả đầu cũng không chịu để lộ ra ngoài.
“Hahahahahaha…” Kha Giai Vân đứng ở cạnh giường đã cười đến không đứng thẳng được nữa.
Oimeoi, hẹn hò thật rồi.
Tư Họa trốn trong chăn, tiếng cười ngặt nghẽo từ bên ngoài vẫn truyền tới không dứt. Người ở trong đã thấy ngạt thở đến mức hai má đỏ ửng lên nhưng vẫn nhất định không chịu đối mặt.
Hai người bạn cùng phòng khác vừa đi ra ngoài giao lưu về, để một túi táo và chuối lên trên bàn, rất tò mò với khung cảnh hiện tại: “Giai Vân, cậu đang cười cái gì thế, cười thành ra cái bộ dạng này luôn?”
“Mình… hahaha, aiyo, đau bụng quá.” Kha Giai Vân đưa tay chỉ vào giường của Tư Họa, nói ra một câu không hoàn chỉnh.
Buồn cười quá đi, bảo cô đi hỏi dò đối tượng yêu thầm, cuối cùng lại thành ra hẹn được người ta luôn rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họa Họa làm sao?” Tiếng cười của Kha Giai Vân thu hút hai người bạn cùng phòng.
“Aizz.” Kha Giai Vân vịn vào thành giường, hít sâu một hơi, tiếng cười miễn cưỡng dừng lại. Tư Họa vội vàng tung chăn ra, đôi mắt sáng người lườm cô.
Kết quả, cái vẻ mặt không có chút xíu khả năng uy hiếp đó lại làm cho Kha Giai Vân bò ra cười.
Bịa bừa một lý do để lừa hai người bạn cùng phòng đang xem kịch hay, Kha Giai Vân lần nữa nhoài lại lên giường, thấp giọng nói: “Họa Họa, cậu đừng xấu hổ, không phải người ta đã đồng ý với cậu rồi sao.”
“Nhưng sao có thể giống nhau được chứ!” Đã nói là âm thầm thăm dò mà lại biến thành mời trực tiếp, tính chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Người ngoài quan sát đã cười thành như vậy rồi, không biết trong lòng Ngôn Tuyển nghĩ gì về cô.
Nghĩ như vậy, Tư Họa lại càng thấy sầu não, kéo chăn trùm kín đầu.
Điện thoại đang lưu lạc trong góc rung lên lần nữa, cả người Tư Họa cũng rung theo. Cô vươn tay mò lấy điện thoại, vừa nhìn…
Là chuyện công việc.
Bản thảo thiết kế của cô thông qua rồi.
Hạ chó: Tôi muốn tỏ tình, bù đắp nuối tiếc.
Ngôn Tuyển: Thật ngại quá, nhường đường cho qua.
“Hahahahahaha…” Kha Giai Vân đứng ở cạnh giường đã cười đến không đứng thẳng được nữa.
Oimeoi, hẹn hò thật rồi.
Tư Họa trốn trong chăn, tiếng cười ngặt nghẽo từ bên ngoài vẫn truyền tới không dứt. Người ở trong đã thấy ngạt thở đến mức hai má đỏ ửng lên nhưng vẫn nhất định không chịu đối mặt.
Hai người bạn cùng phòng khác vừa đi ra ngoài giao lưu về, để một túi táo và chuối lên trên bàn, rất tò mò với khung cảnh hiện tại: “Giai Vân, cậu đang cười cái gì thế, cười thành ra cái bộ dạng này luôn?”
“Mình… hahaha, aiyo, đau bụng quá.” Kha Giai Vân đưa tay chỉ vào giường của Tư Họa, nói ra một câu không hoàn chỉnh.
Buồn cười quá đi, bảo cô đi hỏi dò đối tượng yêu thầm, cuối cùng lại thành ra hẹn được người ta luôn rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họa Họa làm sao?” Tiếng cười của Kha Giai Vân thu hút hai người bạn cùng phòng.
“Aizz.” Kha Giai Vân vịn vào thành giường, hít sâu một hơi, tiếng cười miễn cưỡng dừng lại. Tư Họa vội vàng tung chăn ra, đôi mắt sáng người lườm cô.
Kết quả, cái vẻ mặt không có chút xíu khả năng uy hiếp đó lại làm cho Kha Giai Vân bò ra cười.
Bịa bừa một lý do để lừa hai người bạn cùng phòng đang xem kịch hay, Kha Giai Vân lần nữa nhoài lại lên giường, thấp giọng nói: “Họa Họa, cậu đừng xấu hổ, không phải người ta đã đồng ý với cậu rồi sao.”
“Nhưng sao có thể giống nhau được chứ!” Đã nói là âm thầm thăm dò mà lại biến thành mời trực tiếp, tính chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Người ngoài quan sát đã cười thành như vậy rồi, không biết trong lòng Ngôn Tuyển nghĩ gì về cô.
Nghĩ như vậy, Tư Họa lại càng thấy sầu não, kéo chăn trùm kín đầu.
Điện thoại đang lưu lạc trong góc rung lên lần nữa, cả người Tư Họa cũng rung theo. Cô vươn tay mò lấy điện thoại, vừa nhìn…
Là chuyện công việc.
Bản thảo thiết kế của cô thông qua rồi.
Hạ chó: Tôi muốn tỏ tình, bù đắp nuối tiếc.
Ngôn Tuyển: Thật ngại quá, nhường đường cho qua.