Hạ Sốt

Chương 36

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi hai người xác định quan hệ rồi cũng chỉ lo quấn quýt, không kết bạn nhắn tin nói chuyện, chỉ có số điện thoại của nhau.

Trước kia Thẩm Ngật Tây theo đuổi Lộ Vô Khả không phải là chưa từng kết bạn, đều một kết quả, đá chìm đáy biển.

Đã trễ thế này anh cũng không gọi cho cô, về nhà tắm rửa rồi gửi lại lời mời kết bạn qua số điện thoại của cô.

Thẩm Ngật Tây cầm máy game chơi suốt đêm, hơn bốn giờ sáng điện thoại để dưới đất ở bên cạnh hiện thông báo mới.

Thẩm Ngật Tây duỗi chân dựa lưng vào đầu giường, nghiêng đầu liếc mắt.

Là thông báo kết bạn của một cô gái gửi tới, nói là đã gặp ở quán bar lần trước.

Ánh mắt Thẩm Ngật Tây hờ hững, không quan tâm, tiếp tục chơi game.

Thẳng đến hơn 6 giờ điện thoại bên người lại có động tĩnh, lần này là Lộ Vô Khả chấp nhận lời mời của anh.

Quả nhiên cô là người thích dậy sớm.

Thẩm Ngật Tây để máy game qua một bên, cũng không gửi tin nhắn cho cô, đi đến phòng thay đồ cầm áo khoác đi ra ngoài.

Đêm nay nhà Thẩm Ngật Tây ở không phải là nhà lần trước Lộ Vô Khả đến, chỗ này gần trường hơn, Thẩm Ngật Tây thường ở đây nhiều hơn.

Đã sắp vào mùa đông, sắc trời sáng càng ngày càng trễ. Lúc này bên ngoài bầu trời u ám có một lớp sương mù mỏng trắng mịt mờ, trong không khí tỏa ra hơi lạnh ẩm ướt.

Thẩm Ngật Tây đi gara lấy xe, đạp chân ga đến trường học.

Sáng sớm tinh mơ 90% sinh viên còn trong ổ chăn, đường vào cổng chính của trường học rất ít người đi lại.

Thẩm Ngật Tây dừng xe dưới ký túc xá nữ, một cánh tay gác lên cửa sổ xe, lấy điện thoại từ trong hộp đựng đồ ở bảng điều khiển trung tâm gọi cho Lộ Vô Khả.

Anh nâng mắt nhìn về phía ký túc xá phòng 202, điện thoại máy móc truyền đến tiếng tu tu, mười mấy giây trôi qua ống nghe truyền đến âm báo bận.

Cô không nhận.

Thẩm Ngật Tây cầm điện thoại, lại gọi thêm một cuộc nữa, để điện thoại bên tai.

Lần này anh cho rằng tiếng chuông lại tự động gác máy, Lộ Vô Khả bên kia nhận điện thoại, cô hỏi: "Sao vậy anh?"

Thẩm Ngật Tây nói: "Đang ở dưới ký túc xá em."

Lộ Vô Khả im lặng trong chốc lát, nói với anh: "Em đang ở thư viện."

Thẩm Ngật Tây lúc này mới phát hiện giọng cô bên kia lúc nói chuyện có chút vọng lại, chắc là ở chỗ nào thoáng đãng, trống trải.

Anh đột nhiên cảm thấy mình bây giờ không khác gì mấy đứa nhóc mới mười mấy tuổi đã yêu đương, vừa xúc động vừa hấp tấp.

Anh chưa từng như vậy.

Cô là kiểu người bình thường hay dậy sớm, thức chơi game cả đêm là vì lo lắng lỡ dậy trễ không đi qua đón cô được. Hoặc nói cách khác, anh muốn nhìn thấy cô, đúng vậy, là kiểu gấp không chờ nổi.

Kết quả cô thì ngược lại, giống như không có người bạn trai là anh, còn sáng sớm đi thư viện.

Anh chưa từng thấy qua cô không dính người thế này.

Anh hỏi cô: "Lộ Vô Khả, em có coi anh là người đàn ông của em không đấy?"

"Tối hôm qua không nhắn tin anh, sáng sớm tinh mơ muốn gặp em thì em chạy đâu mất dạng."

Tuy là nói vậy, nhưng anh đã khởi động xe, tay phải thong thả ung dung đánh nửa vòng vô-lăng quay đầu xe, chạy đến thư viện.

Bên kia điện thoại cô còn nói lý: "Em còn phải học mà, phải tới thư viện."

Thẩm Ngật Tây giận mà không biết nói sao: "Em ở ký túc xá học không được sao?"

Cô nói: "Mấy người A Thích còn đang ngủ."

Thẩm Ngật Tây cười: "Anh qua đó với em, được không?"

Cô lập tức an tĩnh, Thẩm Ngật Tây hỏi cô: "Ở tầng mấy?"

"Tầng hai, khu tự học."

Anh lại hỏi cô: "Trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại với anh đúng không?"

Hình như Lộ Vô Khả đang đẩy cửa ra: "Không có."

Thẩm Ngật Tây cười nói cô: "Vịt chết còn mạnh miệng."

Cô muốn cãi lại, kết quả phát hiện những lời này không có chỗ xuống tay, trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Thẩm Ngật Tây bên này cười đến mức bả vai hơi run, ném điện thoại vào trong hộp đựng đồ ở bảng điều khiển trung tâm, lái xe qua thư viện.

---------