Hạ Sốt
Chương 37
Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Lộ Vô Khả tan làm Thẩm Ngật Tây dẫn cô đến chỗ bọn Tề Tư Minh.
Lần này ngoại trừ đám bạn xấu Tề Tư Minh, còn có mấy người con trai của lớp 4 tự động hóa máy móc, đều mới cùng từ tiệm net về. Không phải ký túc xá nam không có máy tính, chỉ là cấu hình chơi game không được tốt lắm, cũng không có kíƈɦ ŧɦíƈɦ như chơi với nhau ở tiệm net.
Bọn Tề Tư Minh đã uống qua một vòng, thấy Thẩm Ngật Tây dẫn gái tới liền sôi nổi ồn ào, một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu gọi rất hăng say.
Thẩm Ngật Tây chọc cô: "Không trả lời đám cháu trai đó một tiếng à?"
Lộ Vô Khả ngầm trộm nhéo anh một chút.
Thẩm Ngật Tây cười cười, dẫn cô qua, đá đá chân bàn: "Được rồi, tiết kiệm hơi sức uống bia đi."
Tề Tư Minh ném viên đậu phộng vào miệng: "Cái này cần sức chỗ nào chứ, động động miệng là được rồi."
Hắn nhìn Lộ Vô Khả ở phía sau Thẩm Ngật Tây: "Ngật ca, chị dâu ngại ngùng sao?"
Thẩm Ngật Tây dùng chân kéo cái ghế ra, cười: "Mấy người đem người ta gọi già đi, giận rồi."
Lộ Vô Khả ở sau lưng lại nhéo anh một chút.
Bọn Tề Tư Minh chính là người miệng xấu, không sợ thiên hạ loạn: "Không phải con gái thích huynh đệ bạn trai gọi như vậy à? Mấy người trước của Ngật ca không phải là ——"
Còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Ngật Tây đạp một cái, cười: "Được rồi, người ta giận chạy mất cậu đi tìm về cho tôi được không?"
Tề Tư Minh cười né tránh: "Tôi không thể, tôi không thể."
"Thì không thể mà." Anh kéo Lộ Vô Khả đang đứng phía sau ngồi xuống, bản thân ngồi xuống bên cạnh.
Tề Tư Minh nói: "Hôm nay đồ nướng ăn không được ngon lắm, là người mới trong quán làm, vẫn là tay mới, làm không ngon như người trước." Hắn vừa nói vừa lấy chai bia đưa cho Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây nhận lấy, quay đầu nhìn, đúng là gương mặt mới.
Anh đập nắp chai bia xuống mép bàn lạch cạch một tiếng đã khui được, ném cái nắp lên bàn, để miệng chai đối diện miệng chậm rãi uống một ngụm.
Thấy Tề Tư Minh nhân tiện muốn đưa cho Lộ Vô Khả một chai, anh cầm chai bia chặn lại, chai bia màu xanh giữa không trung đụng vào nhau vang lên tiếng thanh thúy: "Cô ấy không uống."
"Mẹ nó," Tề Tư Minh tới gần tai anh, "Ngật ca, sao bây giờ anh chiều bạn gái ghê vậy?"
Thẩm Ngật Tây cười cười mắng hắn một câu: "Cút."
Kết quả quay đầu lại nhìn Lộ Vô Khả, thấy cô ánh mắt trông mong mà nhìn anh, anh hỏi: "Muốn uống à?"
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Tề Tư Minh đang đưa tới giữa chừng, muốn cái gì đều viết hết lên trên mặt, cô không chỉ biểu hiện ra cô còn nói: "Em muốn uống."
Khóe mắt Thẩm Ngật Tây nhìn cô một cái.
Đối diện hồi lâu, anh thu chai bia đang chặn Tề Tư Minh lại, nhìn cô, nâng cằm chỉ chỉ chai bia Tề Tư Minh đưa qua.
Lộ Vô Khả cũng không khách khí, duỗi tay nhận lấy.
Ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ tương tác hiểu rõ nhau như vậy Tề Tư Minh bỗng nhiên hơi biết vì sao Thẩm Ngật Tây thích cô gái này. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Thẩm Ngật Tây ham thích mới mẻ, chưa từng thử qua kiểu này nên muốn đổi khẩu vị, hiện tại vẫn chưa chia tay là do chưa hết cảm giác mới mẻ mà thôi.
Bây giờ thấy bầu không khí hài hòa giữa hai người bọn họ, Tề Tư Minh phát hiện em gái trà sữa không giống mấy người bên cạnh Thẩm Ngật Tây trước đó. Trên người cô loáng thoáng có chút gì đó giống Thẩm Ngật Tây, đúng vậy, cho dù cô là con ngoan trò giỏi đi chăng nữa.
Lộ Vô Khả không lấy cái khui nắp chai, mà học theo Thẩm Ngật Tây, kết quả đập hai lần xuống mép bàn cũng không mở được.
Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhàn nhã uống rượu, không giúp cô, như ông lớn nhìn cô ở đằng kia lăn lộn, thấy cô lại mở không ra, hỏi cô: "Chơi đủ chưa?"
Lộ Vô Khả lại đập thêm lần nữa, nắp chai lệch một chút, nhưng vẫn mở không ra.
Rốt cuộc cô cũng chịu đưa chai bia cho Thẩm Ngật Tây.
Được rồi, cuối cùng cũng chơi đủ rồi.
Thẩm Ngật Tây để chai bia của mình xuống, cầm lấy giúp cô mở ra, đưa cho cô: "Đã từng uống chưa?"
Cô nhận lấy: "Chưa."
"Chưa từng uống mà em dám nói với anh em muốn uống sao?"
Lộ Vô Khả nhìn anh uống một ngụm, đúng tình hợp lý nói: "Đã từng uống rồi."
Thẩm Ngật Tây bó tay với cô, chỉ cô: "Ăn chút đồ nướng đi."
Lộ Vô Khả nói biết rồi, nhưng không duỗi tay lấy.
Cô lại uống một ngụm bia.
Thẩm Ngật Tây thấy cô như vậy, hỏi cô: "Dễ uống không?"
Lộ Vô Khả thật thà nói với anh: "Hơi đắng."
"Trà sữa cho em lại không uống đi uống thứ đắng?"
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, rồi dời mắt đi.
Thẩm Ngật Tây cười không ngừng, lại hỏi cô: "Còn muốn uống nữa không?"
"Nữa chứ." Cô trả lời dứt khoát.
Thẩm Ngật Tây cầm chai bia lên uống một ngụm, nói: "Anh không hứa em uống say sẽ đưa về ký túc xá đâu."
Không đưa về ký túc xá, đưa đi chỗ khác.
Lộ Vô Khả giả bộ nghe không hiểu, chai bia đặt trên bàn nhỏ, hai tay cô cầm chai bia: "Không đưa thì thôi, em tự về."
Thẩm Ngật Tây cũng không vạch trần cô, nhẹ nhàng dời mắt, hơi lắc lắc chai bia.