Hạ Sốt
Chương 96: Phiên ngoại vai chính
Edit: Tiểu Miêu.
Beta: Tiểu Hương.
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Lãnh chứng: đăng kí kết hôn.
Sáng sớm Lộ Vô Khả bị Thẩm Ngật Tây đánh thức.
Anh hôn cô, một phương thức cực kỳ lưu luyến.
Từ môi châu đến khóe môi từ từ ngậm hôn.
Lộ Vô Khả nằm trong khuỷu tay anh, mặt vùi vào trong lòng ngực anh.
Thẩm Ngật Tây sách một tiếng, duỗi tay moi cằm cô: "Không cho hôn?"
Anh hạ vai xuống hôn một cái lên môi cô, cười: "Không có cửa đâu."
Thẩm Ngật Tây cứ làm tiếp như vậy sao cô không thanh tỉnh được, không tới hai ba lần liền bị anh làm tỉnh.
Bỗng chốc Thẩm Ngật Tây làm hơi nặng, Lộ Vô Khả rụt rụt bả vai, nhưng cũng không trốn.
Muốn được anh hôn.
Cô nghe thấy Thẩm Ngật Tây cười.
Lộ Vô Khả mở mắt ra: "Anh thật lười biếng."
"Sờ lương tâm bản thân em mà nói," dáng vẻ anh hư hỏng, "Anh rất lười biếng?"
Câu này mỗi chữ đều đang dính tới "phế liệu vàng".
Lộ Vô Khả nhìn vẻ mặt anh cười, giọng nói truyền ra mang theo ý vị lười biếng khi vừa mới tỉnh.
Cô nói: "Không có a~."
Ngoài miệng nói không có, thân mình lại chơi xấu dán lên người anh.
Lộ Vô Khả người này bình thường nhìn vừa bình tĩnh lại nhu thuận, thực tế rất dính người, tuy rằng ngoài miệng cô không nói, nhưng chỉ cần Thẩm Ngật Tây ở chỗ nào, trên cơ bản cô đều phải đi theo.
Rất là ngoan ngoãn.
Thẩm Ngật Tây thuận thế ôm cô lại.
Mùa xuân ở Lan Giang còn chưa qua, lúc này hơi lạnh trong không khí vẫn khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể anh làm cô thoải mái đến cả người đổ lười.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả ngủ hơi trễ, hiện tại vùi trong lòng ngực Thẩm Ngật Tây lại bắt đầu buồn ngủ.
Liền Thẩm Ngật Tây người này, trong ngực ôm cô như vậy sao có thể không làm chút chuyện gì được, chưa được một lúc đã lưu dấu vết trên người cô.
Giữa lúc mê hoặc Lộ Vô Khả nghe thấy anh gọi tên cô, eo cô bị anh nắm giữ, nằm trên giường, cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau.
Thẩm Ngật Tây hôn một cái lên mặt cô, giương mắt nhìn cô: "Hôm nay không tồi, đi kí giấy với anh đi?"
Hiện tại bên ngoài mưa to tầm tã.
Lộ Vô Khả vô ngữ, biết anh trợn mắt nói dối.
Thẩm Ngật Tây cười đến mức cả người đều run lên.
Lại hỏi cô: "Sao nào, suy nghĩ đi?"
Nghe được câu này, thần sắc Lộ Vô Khả hơi nghiêm trang, biết anh tới thật.
"Anh nói thật?"
Vui thích trên mặt Lộ Vô Khả còn chưa tan hết, khóe mắt đuôi lông mày sạch sẽ với sắc dục phóng đãng dung hợp tới cực hạn.
Thẩm Ngật Tây cười, cúi người cọ chóp mũi cô: "Anh đã làm chuyện thiếu đạo đức như lừa gạt em chưa?"
Cánh tay tay chống ở hai bên sườn cô, cơ bắp hữu lực lại không khoa trương, trên cao nhìn xuống cô, hướng ngoài cửa sổ phía dưới: "Bây giờ rời giường lập tức đi kí?"
Ngoài cửa sổ toàn thế giới gợn sóng đều là màu xám hỗn độn.
Lộ Vô Khả không hỏi Thẩm Ngật Tây vì sao trời mưa còn muốn đi, bởi vì đi kí giấy không liên quan đến thời tiết.
Bọn họ muốn lãnh chứng.
Ai quan tâm mưa rền gió dữ.
Trong thế giới phiêu diêu hai người đối diện.
Lộ Vô Khả nghiêm túc nhìn đôi mắt Thẩm Ngật Tây, nói: "Được."
Trước kia là hai người, về sau phải cùng có sổ hộ khẩu.
Thật ra lúc Lộ Vô Khả từ nước ngoài trở về không bao lâu, Thẩm Ngật Tây đã chờ không kịp.
Đồng dạng, Lộ Vô Khả cũng chờ không kịp.
Lộ Vô Khả nghĩ tới giữa bọn họ nếu không phát sinh những chuyện bất đắc dĩ đó, hai người họ vẫn luôn tiếp tục bên nhau như vậy thì khi nào sẽ đi nhận giấy hôn thú.
Kết quả ngày đó ở cục dân chính Thẩm Ngật Tây liền cho cô đáp án.
Lúc ấy Lộ Vô Khả đi toilet, lúc trở về thấy Thẩm Ngật Tây đang hút thuốc tán gẫu với chú công nhân.
Đàn ông chỉ cần có hai điếu thuốc là nói chuyện được, Lộ Vô Khả nghe đối thoại của bọn họ chắc là đã hàn huyên một lúc, chú ấy lớn giọng hỏi Thẩm Ngật Tây ở với cô vợ nhỏ từ lúc nào.
Thẩm Ngật Tây nói: "Đại học."
"Mới vừa tốt nghiệp?"
"Đã tốt nghiệp được nhiều năm rồi."
Chú ấy ai da một tiếng: "Vậy sao giờ mới đi lấy cuốn sổ đỏ nhỏ này, đã sống chung được nhiều năm rồi mà."
Thẩm Ngật Tây cười cười, cũng không phủ nhận lời chung sống nhiều năm của ông, chỉ nói: "Cuốn sổ đỏ này vốn là lấy trễ."
Chú ấy nghĩ nghĩ lại cảm thấy bình thường: "Nhưng mà vậy cũng bình thường, hiện có rất nhiều tình lữ sinh viên như hai người, trước khi kết hôn liều mạng mua nhà mua xe, còn phải ứng phó ba mẹ trong nhà hối thúc, chậm trễ một hai năm coi như ít."
Thẩm Ngật Tây không đánh giá gì với lời này.
Thoạt nhìn chắc chú cũng đang chán, chán nên cái gì cũng hỏi: "Cậu này, chính cậu cũng cảm thấy đăng kí trễ, vậy khi nào thì mới thích hợp."
Thẩm Ngật Tây nhả khói, cười: "Lúc đủ tuổi mà chưa tốt nghiệp đại học ấy."
Đúng vậy.
Đủ tuổi theo luật chưa tốt nghiệp đại học lúc ấy nên đăng kí.
Anh 22, cô 20.
Bước chân Lộ Vô Khả khựng lại.
Hình như Thẩm Ngật Tây vừa vặn nghĩ đến cô, quay đầu lại tìm cô.
Lộ Vô Khả đi qua.
Đây là mùa xuân thứ nhất sau khi Lộ Vô Khả về nước, thật ra cũng trở về không bao lâu, mới một hai tháng, nhưng mùa xuân này lại giống như rất dài, cô gặp rất nhiều chuyện, mỗi một ngày đều phát sinh chuyện ấn tượng rất sâu, quan trọng nhất đương nhiên là về tới bên cạnh Thẩm Ngật Tây.
Bên ngoài mưa như trút nước, hồng thủy chảy ngược khuynh đảo toàn bộ thế giới.
Bà nội đã từng nói.
Hy vọng về sau mùa xuân có thể đối với bảo bối của bà tốt một chút.
Nguyện vọng của bà nội được thực hiện.
Mùa xuân này đối với Lộ Vô Khả rất tốt.
Không chỉ mùa xuân này, về sau mỗi mùa xuân đều sẽ như thế.
----------