Hậu Tây Du

Chương 3: 3



Thiên hai mắt như lé đi kia nhìn thấy nhan sắc của nữ nhân kia, một gương mặt tuyệt đẹp trắng hồng ướt sũng.

Nàng có đôi mắt buồn sâu thẳm, toát nên vẻ đẹp sầu lão khó tả.

Cánh tay thon trắng như tuyết đưa lên tưới nước lên vai, nhẹ nhàng trà sát.

Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ dài thon nhỏ trắng nõn, nét đẹp này chỉ có thể là tiên nữ.“Xinh vãi!” Từ trước tới giờ Thiên chưa hề được chiêm ngưỡng một dung nhan mức này.

Các hoa hậu diễn viên ca sĩ hắn biết tới ở thế giới cũ mà đem ra so sánh với nàng thì chẳng khác lấy gà đem so sánh với công.Nữ nhân đẹp như vậy, lại bị thương trong lúc mang chiến giáp.


Thiên nghi ngờ rằng nàng cũng giống hắn bị ai đó truy sát, bất quá nhan sắc của nàng làm dòng tâm trí hắn không thể suy nghĩ lâu.Chợt nữ nhân kia hướng mắt lên cao rồi la lên khi nhìn thấy Thiên vắt vẻo trên cây:“A… tên bại hoại!”Vội lấy tay che đi phần ngực rồi hạ thấp người xuống làn nước, nữ nhân kia xấu hổ quay lưng lại phía Thiên.

Hắn cũng là giật mình rơi từ trên cành cây xuống, hậu đậu đứng dậy phân trần: “Ta chưa thấy gì hết, chưa thấy gì hết.”Nữ nhân kia rất xấu hổ, nhưng không làm lố lên mà e dè tiến lại gần bờ nơi vị trí nàng đặt y phục cùng mũ giáp nhưng giờ trống trơn.Khá là khó chịu, nàng mắng: “Tên kia! Mau trả y phục lại cho ta.”Thiên bắt đầu mất hết liêm sỉ, nhún vai dửng dưng: “Ta lấy của ngươi làm gì? Thôi ngươi lấy tạm áo ta mặc tạm ta đi tìm cho.”Thiên cởi áo ra, khoe cơ thể gầy gò ốm yếu tay khẳng khiu như nghiện, sau đó đặt lại trên bờ rồi nhảy xuống hồ bơi về phía lối đi.

Nữ nhân kia vẫn e dè cho tới khi Thiên lên bờ đi tìm y phục cho nàng, còn nàng thì bơi lại miễn cưỡng mặc lên mình chiếc áo của Thiên.Bất quá lúc này Thiên đột ngột xuất hiện, hắn chạy như bay về phía hồ rồi nhảy xuống nước bơi về phía mỏm đất nơi cây cổ thụ nàng đang ngồi.

Nàng nhận ra ngay phía sau hắn là một con khỉ lông đen lớn đang điên cuồng truy sát hắn…Thiên bơi được lên bờ thì thở hồng hộc ra nói: “Xém thì mất mạng!”Khéc khéc!Con khỉ lông đen kia tức giận đập phá la hét nơi mép nước mà không dám xông lên nữa.


Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là không biết bơi! Con xúc sinh này làm mình xém toi đời.” Vừa nói, Thiên vừa quay sang nhìn nữ nhân kia rồi xịt máu mũi khi thấy nàng trong bộ dạng ngon nghẻ mặc chiếc áo của hắn, chiếc áo hơi rộng và dài nên che hết phần mông nhưng chính vì thế mà cực kỳ hấp dẫn.Tiểu Hồng lúc này đang ngồi trên vai Thiên, nói: “Hay là đánh cho nó một trận đi.”Thiên trợn mắt: “Đánh sao lại? Nhìn nó thế kia cơ mà.”Tiểu Hồng bụm miệng cười, sau đó phất tay biến ra chiếc gương lần trước Thiên dùng để soi lại nhan sắc đặt vào tay hắn rồi nói: “Dùng cái này đi.”“Ặc! Cái gương thì tác dụng mẹ gì?”“Ngươi thử xem, tập trung tinh thần nghĩ về một thanh kiếm đi.” Tiểu Hồng gợi ý, Thiên làm theo và quả nhiên khi vừa nghĩ tới một thanh kiếm nhật thì đột nhiên chiếc gương trong tay biến thành một thanh kiếm nhật thực sự.“Ngon…” Thiên hớn hở, ngắm nghía thanh kiếm rồi bị nữ nhân kia lao tới giật mất khỏi tay.

Khi Thiên còn chưa kịp định thần lại thì nữ nhân kia đã lao như tên bắn về phía con khỉ, nhảy qua cả một khoảng cách vài chục mét mà chém đứt đầu nó.Nàng tiếp đất bằng hai chân, bộ ngực đung đưa sau lớp áo ngoài thập phần quyến rũ.

Đôi mắt đẹp mang khí chất lạnh lẽo nhìn Thiên rồi nói: “Những gì xảy ra tại đây coi như chưa từng tồn tại, ta và ngươi cũng là không quen biết.”Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi rồi nhặt lại y phục ngay gần đó.

Thanh kiếm nhật tự động hóa thành chiếc gương rồi bay về vị trí của Tiểu Hồng.

Thiên hơi lưu luyến sắc đẹp của nàng bèn lên tiếng hỏi: “Cũng được! Nhưng chí ít cũng để lại cái tên chứ… coi như công ta chữa thương cho ngươi.”Nữ nhân kia cứ thế đi mà không ngoảnh lại, lát sau Thiên hái nốt vài quả rồi ăn hết kết thúc quá trình chữa liệt dương của mình.