Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 60: Thế giới VI

Lời tác giả: Thế giới này mình lấy bối cảnh triều đại Việt Nam, tên đất nước cũng là Đại Việt. Tuy nhiên, TẤT CẢ NHÂN VẬT và SỰ KIỆN xảy ra hoàn toàn là GIẢ TƯỞNG, thế giới này KHÔNG có thật. Tác giả viết dựa trên sở thích, nên sẽ có nhiều yếu tố trộn lẫn với nhau, không có giống với lịch sử đâu. 

Lần đầu viết cổ đại, nếu tác giả có sai sót mọi người thông cảm mà góp ý, đừng ném đá mình tội nghiệp.

À còn nữa, nghe nói con trai vào cung là phải hoạn đi đúng không? Tác giả sủng thụ lên trời, còn lâu mới làm chuyện đó nhá!


Nhưng cơn đau mà tiểu hoàng tử trông chờ mãi không đến, trái lại hai bên má lại bị nhéo đến đỏ.

Ừ thì cũng đau nhưng lại không như y tưởng.

“Tên nhóc thối nhà ngươi, ta tốt với ngươi lại không muốn nhận.”

Nụ cười trên mặt Hy Dương biến mất, thay thế bằng vẻ giận dữ. Quái lạ thay, y lại không cảm thấy ghê tởm gì toát ra từ đối phương, trái lại người kia lại đối với y vừa đau xót vừa yêu thương.

Xót? Thương? Là y nhìn lầm hay sao?

Không thể ngờ, thiếu niên kia lại ôm chầm lấy y, thân thể nhỏ nhắn ấy lại mang hơi ấm cùng cảm giác an toàn mà y chưa từng được trải nghiệm, trong lòng lại nảy sinh cảm giác quyến luyến không muốn rời.

“Nói thật cho ngươi nghe, ta thực ra không phải người bình thường.”

Đứa trẻ nghe vậy thì ngơ ngác nhìn.

“Thực ra, ta là một bụt trẻ, hay nói cách khác là bụt thực tập ấy. Ta vì dám mượn đài sen của Quan Âm Bồ Tát đi đua với ngựa thần nên bị phạt giáng xuống trần, trọng sinh thành đứa trẻ này.”

“Cái gì!?”

“Ta biết ngươi nghĩ gì, bụt trong những câu chuyện cổ tích của con người đều là ông lão già nua phúc hậu, tóc tai bạc trắng. Nhưng mà, ta thực sự còn rất trẻ nha, trước khi đầu thai ta chỉ giống như thanh niên con người 18 tuổi thôi. Ta trước đây cũng có tóc dài màu trắng đẹp lắm, bất quá màu đen trông cũng dễ nhìn.”

“Ngươi đừng lừa ta, ta không phải con nít!” Tiểu hoàng tử giãy nảy, chuyện hoang đường thế mà hắn nói không ngượng miệng.”Ngươi muốn đùa giỡn ta sao?”

“Ngươi không tin thì thôi. Nhưng nhiệm vụ của ta là thay đổi cuộc đời của một người đáng thương mới được trở về, mà số phận đưa đẩy ta đến với ngươi. Không biết ơn thì thôi đừng tỏ ra nghi ngờ, nếu không ta bỏ người đi kiếm người khác.”

Thực ra hắn là bụt chỉ là chém gió mà thôi. Hắn đến với tư cách là thầy dạy của y, dạy từ đấu kiếm đến học chữ đến cách sử dụng mưu mô để sống sót, thử hỏi một đứa trẻ nông thôn mới mười hai tuổi sao có thể biết hết được những thứ này chứ?

“Ta… Ta xin lỗi.” Tiểu hoàng tử thấy hắn định đi thật thì không kịp nghĩ ngợi mà vội vã níu kéo. Kệ hắn bịa chuyện hay sao, mãi mới có một người quan tâm đến y, làm sao y cam lòng để tia ấm áp nhỏ nhoi đó đi mất chứ?

“Đừng đi mà. Ta xin lỗi, ta nghe ngươi mà, đừng bỏ ta đi.” Đứa nhỏ khóc nức nở, khóc đến độ con mắt sau lớp băng kia cũng ướt đẫm.

“Ta không muốn ở lại một mình.”

Hy Dương nghe vậy tâm mềm nhũn, vội vàng ôm lấy tiểu hoàng tử. “Đừng khóc nữa, nam nhi đại trượng phu chỉ được khóc khi thực sự cần thiết thôi.”

“Ngươi… Ngươi định bỏ ta đi, ta khóc để giữ ngươi lại, không phải cần thiết sao?” 

“…”

Thằng cu này giỏi!

“Được rồi, chịu thua ngươi luôn. Lúc nãy dọa ngươi thôi, chứ ta định đi lấy cái muỗng khác cho ngươi mà.” Hy Dương không ngại bẩn mà xoa đầu đứa nhỏ, tiện tay lau đi nước mắt cho y. “Được rồi, đã là chủ nhân thì ra dáng chủ nhân chút. Nên nhớ, ta đã chọn ngươi để gửi gắm hi vọng, đừng để ta thất vọng.”

“Được được, ngươi yên tâm.” Tiểu hoàng tử gật đầu như giã tỏi, đôi mắt đục ngầu bắt đầu mang tia sáng. “Nhưng mà, tiên nhân định dạy ta cái gì?”

“Phép thuật của ta bị phong ấn, thân thể cũng như người thường, không cẩn thận cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết. Tuy nhiên, ta vẫn không mất cái này.” Hắn chỉ vào đầu mình. “Sống lâu như ta bây giờ đã tinh thông chữ nghĩa, võ công cao cường, lại biết sử dụng kiếm. Ta sẽ dạy lại hết cho ngươi.”

“Ơ… Không phải Bồ Tát dạy là không sát sinh sao?”

“Bụt trẻ ta đây là nghịch tặc mà. Bồ Tát chỉ lệnh ta thay đổi cuộc đời một người, ngài đâu có nói ta không được sử dụng biện pháp gì.”

Tiểu Đinh Đang: Hoạ mi giả dối vãi *beep*! ( ̄ˍ ̄)

“Thật sao? Đội ơn tiên nhân!”

Y biết mình vẫn chưa thể thực sự tin tưởng những điều hoang đường mà người kia nói, nhưng trong thâm tâm lại không ngừng mách bảo y dựa vào người này là quyết định chính xác.

Với lại, y chỉ là đứa con nít không hiểu sự đời, hắn dụng tâm đến thế có ích gì chứ?

Bụt trẻ thì bụt trẻ, lừa thần lừa quỷ gì kệ xác nó, y chỉ mong muốn có người quan tâm mình mà thôi.

Giả dối cũng được, ít nhất thì hãy để y hưởng thụ hơi ấm này thêm một chút nữa.

Nghe thật hèn mọn biết bao…

“Đừng gọi ta tiên nhân, ta dù gì cũng là bụt trẻ mà, cứ gọi ta là Dương ca đi. Nhưng khi ra ngoài, tuyệt đối không được gọi thế, chúng ta không muốn thu hút sự chú ý của kẻ khác đâu.”

“Đã hiểu, Dương ca!” Tiểu hoàng tử hào hứng lặp đi lặp lại tên hắn mấy chục lần, tựa như muốn khắc vào tâm tủy. Nhìn đứa trẻ sung sướng hồn nhiên đến thế, Hy Dương cũng vui lây.

“Tên ngươi là gì?”

Tiểu hoàng tử cứng người, lại trầm mặc.

“Ta… không có tên. Mẫu thân gọi ta là tiểu súc sinh, tiểu quái thai…” Y hổ thẹn đáp.

“Thiệt tình, nữ nhân này thật máu lạnh mà. Được rồi, coi như là quà gặp mặt, ta cho ngươi một cái tên. Không phải ai cũng có phước được bụt trẻ ta đặt tên cho đâu, nhớ mà trân trọng.”

Tiểu hoàng tử tươi tỉnh hẳn lên, trong lòng hạnh phúc như lên mây. Được có tên là quý lắm rồi, lại còn là do Dương ca đặt cho nữa, sung sướng để đâu cho hết.

“Xem nào. Ngươi dĩ nhiên mang họ Hồ theo Tình Vương.” Hắn suýt tí nữa thì buột miệng nói Aksar.

“Ta cũng muốn có tên của Dương ca, cho ta chữ “Hy” được không?” Y biết bản thân là con hoàng đế bị thất sủng, mang họ của phụ vương là lẽ hiển nhiên. Tuy nhiên, cái họ quyền quý kia y không để tâm lắm, nhưng y lại muốn tên mình có liên quan mật thiết với Dương ca, muốn cho người ngoài biết họ có quan hệ với nhau.

Tiểu Đinh Đang: Tuổi trẻ tài cao, cái tâm độc chiếm không thể lay chuyển mà! 囧rz

“Haha, được! Nếu ngươi công thành danh toại đương nhiên thầy như ta phải được thơm lây chứ.”

“Hồ Hy Chấn, ngươi chính là con vua, là đồ đệ của thần tiên, là người sẽ gây chấn động cả nước Đại Việt này. Chỉ cần ngươi có quyết tâm, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đến đỉnh vinh quang. Thấy sao hả?” Hy Dương hào sảng cười, nụ cười như gió xuân thổi mát cả cơ thể Hy Chấn.

Ta có tên rồi…

Ta là người của Dương ca (T/g: Cái này mới là trọng điểm đi!), là người sẽ làm chấn động Đại Việt.

Ta là Hồ Hy Chấn!

Đứa trẻ ngây thơ coi Hy Dương như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của y, thân vừa là sư phụ vừa là phu quân tương lai, hắn sẽ cố gắng hết sức.

———————————————————

Nhiều năm sau, quả nhiên Hồ Hy Chấn gây rung chấn lớn khắp Đại Việt, nhưng cái loại rung chấn đó sao có thể khiến y thỏa mãn bằng những “rung chấn” trên giường cùng Dương ca ngày đêm chứ.

“Ta tưởng bụt trẻ là thần tiên, sức khỏe phải dẻo dai lắm chứ? Sao Dương ca bị thúc mấy cái đã chịu thua rồi?”

“Cầm thú… Biến thái… Ngươi thử bị thúc ngày đêm đi, ai chịu được chứ? Ưm a ~”

Tiểu Đinh Đang: Haizzz, ai đó tới yêu thương tui đi…

———————————————————

Lời tác giả: Tác giả ngu đặt tên lắm, đừng cười.  

Ad thi xong hết òi, những ngày tháng ngốc ở nhà đã chính thức bắt đầu.:))