Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư?
Chương 41
Cả một đêm Lâm Vãn không ngủ ngon, cô chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt của Cố Tây Trầm lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Kết quả là hôm sau ra ngoài cùng Cố Tây Trầm với vành mắt thâm quầng.
Cả đêm không nghỉ ngơi, Lâm Vãn mệt đến mức không muốn đi. Chỉ mới bước có hai bước, cả người lập tức mềm nhũn như muốn ngủ luôn trên mặt đất.
“Đêm qua anh bảo em đi ngủ sớm rồi cơ mà?”
Cố Tây Trầm nhìn tình trạng của Lâm Vãn, liếc mắt phát biết ngay đêm qua cô nghỉ ngơi không tốt.
“Tại anh chứ ai.”
Lâm Vãn nói xong vội vàng che miệng. Suýt nữa cô đã lỡ miệng, nếu để chó Cố biết cô không ngủ cả đêm vì nghĩ đến anh ta thì tên này đắc ý bao nhiêu nữa. Chắc là lại muốn tìm cơ hội để chế giễu cô đây.
“Tại anh? Đêm qua Vãn Vãn không ngủ được là bởi vì lỗ dâm không được ăn côn th*t lớn của chồng sao?
Cố Tây Trầm ghé sát vào lỗ tai Lâm Vãn, nói.
“Cố Tây Trầm, anh bị điên à, quỷ tài mới muốn bị anh chơi! Anh không biết cái của anh to đến cỡ nào sao? Bị anh làm một lần, chắc phía dưới của tôi khó chịu cả ngày!”
Lâm Vãn vừa nói vừa nhanh chóng đẩy Cố Tây Trầm ra.
Sau khi nói xong, cô mới nhận ra hình như vừa rồi cô đang khen năng lực của Cố Tây Trầm. Hồi còn đi học, mấy thằng con trai trong lớp ngồi sau cô nói mấy câu bậy bạ. Cô nhớ rõ tất cả. Mấy thằng đó không có việc gì làm là lại thích so của ai dài và to hơn.
Lâm Vãn nhìn biểu cảm đắc ý kia của Cố Tây Trầm, cô lập tức bổ sung: “Cố Tây Trầm, ý của tôi không phải là anh rất to mà là của tôi quá nhỏ. Dù sao thì tôi còn lâu mới muốn làm tình với anh. A —”
Cô còn chưa nói hết đã bị Cố Tây Trầm bế lên, cả người bị anh ôm chặt vào lòng.
“Cố Tây Trầm, anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Lâm Vãn vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Tây Trầm.
Nhưng sức của Cố Tây Trầm quá mạnh, dù Lâm Vãn có cố gắng hết sức cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Tây Trầm.
“Đừng nhúc nhích, cả đêm qua em không ngủ. Chẳng lẽ bây giờ em còn muốn tự đi để tiêu hao hết năng lượng sao?”
Khóe miệng Cố Tây Trầm cong lên một nụ cười dịu dàng.
Lâm Vãn nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Cố Tây Trầm, trái tim cô lại bắt đầu đập khác thường. Cô tát thẳng vào mặt Cố Tây Trầm, “Nếu anh bế tôi thì đừng làm ra vẻ ghê tởm như vậy.”
“Được, nghe lời bà xã đại nhân nói. Anh không cười nữa.”
“Và không được gọi tôi là vợ!”
Lâm Vãn nghĩ đến cảm giác kì lạ đêm qua khi cô bị gọi là vợ trước mặt tất cả đồng đội.
“Cái này có lẽ không được rồi.”
Trên mặt Cố Tây Trầm lộ ra vẻ khó xử.
“Tại sao lại không được?”
Lâm Vãn hừ lạnh, “Chó Cố, tôi nói cho anh biết. Trước kia anh dùng thủ đoạn đê hèn để cưới tôi về, tôi còn chưa tính sổ với anh thì thôi. Giờ anh đừng hòng nghĩ đến việc gọi tôi bằng xưng hô ghê tởm như vậy ở bên ngoài.”
“Vãn Vãn, em quên rồi sao? Chúng ta đang phải đi ghi hình cho show. Trong show đó, chúng ta là một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết. Nếu là vợ chồng mà không thể gọi vợ thì lộ tẩy hết chứ còn gì nữa? Đến lúc đó, tất cả tiền lương của em đều không cánh mà bay.”
“Tiền lương của tôi?”
Hai mắt của Lâm Vãn ngay lập tức sáng lên. Tất cả tiền mừng tuổi của cô đều bị bà Trần giữ trong ngân hàng.
Hồi Lâm Vãn còn nhỏ, vì để cho Lâm Vãn và anh trai cô Lâm Thư biết cố gắng hơn nên bà Trần đã nói dối hai đứa trẻ rằng gia đình rất nghèo. Ba mẹ làm công bên ngoài vất vả đến nỗi không có đủ tiền để ăn bánh bao.
Nghe lời bà Tần nói, Lâm Vãn ngốc nghếch hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành để phụng dưỡng ba mẹ, sẽ không để ba mẹ phải ăn bánh bao khô cứng nữa. Mãi cho đến khi Lâm Vãn vào đại học, bà Tần cho cô nhìn số tiền mừng tuổi tích trữ suốt bao năm, Lâm Vãn mới biết mình bị lừa. Nhưng bây giờ đương nhiên Lâm Vãn vẫn chưa biết biết tình hình thực tế trong nhà.
“Đúng vậy, em nhận gameshow này sẽ được trả rất nhiều thù lao.”
Cố Tây Trầm đưa hợp đồng cho cô xem.
Lâm Vãn hít một hơi khí lạnh.
“Cái này không tính là nhiều đâu. Với lưu lượng hiện tại của em, đương nhiên có thể nhận được mức lương cao hơn.”
Kết quả là hôm sau ra ngoài cùng Cố Tây Trầm với vành mắt thâm quầng.
Cả đêm không nghỉ ngơi, Lâm Vãn mệt đến mức không muốn đi. Chỉ mới bước có hai bước, cả người lập tức mềm nhũn như muốn ngủ luôn trên mặt đất.
“Đêm qua anh bảo em đi ngủ sớm rồi cơ mà?”
Cố Tây Trầm nhìn tình trạng của Lâm Vãn, liếc mắt phát biết ngay đêm qua cô nghỉ ngơi không tốt.
“Tại anh chứ ai.”
Lâm Vãn nói xong vội vàng che miệng. Suýt nữa cô đã lỡ miệng, nếu để chó Cố biết cô không ngủ cả đêm vì nghĩ đến anh ta thì tên này đắc ý bao nhiêu nữa. Chắc là lại muốn tìm cơ hội để chế giễu cô đây.
“Tại anh? Đêm qua Vãn Vãn không ngủ được là bởi vì lỗ dâm không được ăn côn th*t lớn của chồng sao?
Cố Tây Trầm ghé sát vào lỗ tai Lâm Vãn, nói.
“Cố Tây Trầm, anh bị điên à, quỷ tài mới muốn bị anh chơi! Anh không biết cái của anh to đến cỡ nào sao? Bị anh làm một lần, chắc phía dưới của tôi khó chịu cả ngày!”
Lâm Vãn vừa nói vừa nhanh chóng đẩy Cố Tây Trầm ra.
Sau khi nói xong, cô mới nhận ra hình như vừa rồi cô đang khen năng lực của Cố Tây Trầm. Hồi còn đi học, mấy thằng con trai trong lớp ngồi sau cô nói mấy câu bậy bạ. Cô nhớ rõ tất cả. Mấy thằng đó không có việc gì làm là lại thích so của ai dài và to hơn.
Lâm Vãn nhìn biểu cảm đắc ý kia của Cố Tây Trầm, cô lập tức bổ sung: “Cố Tây Trầm, ý của tôi không phải là anh rất to mà là của tôi quá nhỏ. Dù sao thì tôi còn lâu mới muốn làm tình với anh. A —”
Cô còn chưa nói hết đã bị Cố Tây Trầm bế lên, cả người bị anh ôm chặt vào lòng.
“Cố Tây Trầm, anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Lâm Vãn vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Tây Trầm.
Nhưng sức của Cố Tây Trầm quá mạnh, dù Lâm Vãn có cố gắng hết sức cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Tây Trầm.
“Đừng nhúc nhích, cả đêm qua em không ngủ. Chẳng lẽ bây giờ em còn muốn tự đi để tiêu hao hết năng lượng sao?”
Khóe miệng Cố Tây Trầm cong lên một nụ cười dịu dàng.
Lâm Vãn nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Cố Tây Trầm, trái tim cô lại bắt đầu đập khác thường. Cô tát thẳng vào mặt Cố Tây Trầm, “Nếu anh bế tôi thì đừng làm ra vẻ ghê tởm như vậy.”
“Được, nghe lời bà xã đại nhân nói. Anh không cười nữa.”
“Và không được gọi tôi là vợ!”
Lâm Vãn nghĩ đến cảm giác kì lạ đêm qua khi cô bị gọi là vợ trước mặt tất cả đồng đội.
“Cái này có lẽ không được rồi.”
Trên mặt Cố Tây Trầm lộ ra vẻ khó xử.
“Tại sao lại không được?”
Lâm Vãn hừ lạnh, “Chó Cố, tôi nói cho anh biết. Trước kia anh dùng thủ đoạn đê hèn để cưới tôi về, tôi còn chưa tính sổ với anh thì thôi. Giờ anh đừng hòng nghĩ đến việc gọi tôi bằng xưng hô ghê tởm như vậy ở bên ngoài.”
“Vãn Vãn, em quên rồi sao? Chúng ta đang phải đi ghi hình cho show. Trong show đó, chúng ta là một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết. Nếu là vợ chồng mà không thể gọi vợ thì lộ tẩy hết chứ còn gì nữa? Đến lúc đó, tất cả tiền lương của em đều không cánh mà bay.”
“Tiền lương của tôi?”
Hai mắt của Lâm Vãn ngay lập tức sáng lên. Tất cả tiền mừng tuổi của cô đều bị bà Trần giữ trong ngân hàng.
Hồi Lâm Vãn còn nhỏ, vì để cho Lâm Vãn và anh trai cô Lâm Thư biết cố gắng hơn nên bà Trần đã nói dối hai đứa trẻ rằng gia đình rất nghèo. Ba mẹ làm công bên ngoài vất vả đến nỗi không có đủ tiền để ăn bánh bao.
Nghe lời bà Tần nói, Lâm Vãn ngốc nghếch hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành để phụng dưỡng ba mẹ, sẽ không để ba mẹ phải ăn bánh bao khô cứng nữa. Mãi cho đến khi Lâm Vãn vào đại học, bà Tần cho cô nhìn số tiền mừng tuổi tích trữ suốt bao năm, Lâm Vãn mới biết mình bị lừa. Nhưng bây giờ đương nhiên Lâm Vãn vẫn chưa biết biết tình hình thực tế trong nhà.
“Đúng vậy, em nhận gameshow này sẽ được trả rất nhiều thù lao.”
Cố Tây Trầm đưa hợp đồng cho cô xem.
Lâm Vãn hít một hơi khí lạnh.
“Cái này không tính là nhiều đâu. Với lưu lượng hiện tại của em, đương nhiên có thể nhận được mức lương cao hơn.”