Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư?
Chương 67
Cô thích Cố Tây Trầm đ* cô, sẽ tạo cho cô cô ảo giác rằng Cố Tây Trầm cũng thích cô.
Cố Tây Trầm cứ thế chôn trong huyệt nhỏ Lâm Vãn nửa tiếng.
Con đường từ trường đại học đến chung cư vốn chỉ 10 phút, nhưng bác tài biết hai người làm gì ở ghế sau.
10 phút lái xe kéo dài tới nửa tiếng.
Đến gara ngầm, tài xế lập tức nhảy xuống xe. Ông ta muốn tìm chỗ giải quyết.
Hiệu quả cách âm của vách ngăn tốt thật sự. Dù cho không nghe thấy tiếng gì nhưng sự rung lắc của ghế sau là thật.
Cường độ đó, chậc chậc.
“Cố Tây Trầm, đến nơi rồi… A… Ha…”
Lâm Vãn đẩy vai Cố Tây Trầm. Hiện tại đã đỗ ở gara rồi, ai đó có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, chẳng phải người ta sẽ phát hiện cô và anh chơi xe chấn sao.
Tưởng tượng đến khả năng sẽ bị phát hiện, bên dưới Lâm Vãn thít càng chặt.
Huyệt nhỏ chủ động mút chặt quy đầu, kích thích Cố Tây Trầm cứng người.
“Vãn Vãn, làm anh ra đã.”
Cố Tây Trầm nói rồi giữ lấy hai chân cô, va chạm vào tử cung như mưa.
Ra vào thêm 10 phút, lúc này Cố Tây Trầm mới xuất ra.
Tinh dịch nóng bỏng như dung nham ồ vào tử cung Lâm Vãn.
“A a a —”
Lâm Vãn rên lên, chỉ thấy chiếc xe càng thêm rung chuyển.
Phóng viên ẩn mình trong bóng tối khựng lại.
Lúc này, hai mắt anh ta sáng quắc, “Ôi vãi Cố Tây Trầm. Ngồi xổm canh me suốt một tuần, cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi. Dám chơi xe chấn với nữ sinh hả. Tin tức này mà tuồn ra thì xem anh còn giả vờ là đàn ông tốt thế nào!”
Phải một lúc sau, Cố Tây Trầm mới thu dọn và bước ra xe. Sau đó, anh mới ôm Lâm Vãn được bọc kín mít xuống.
Phóng viên cầm máy quay hào hứng, chỉ cần ngày mai tung ra thì nhất định sẽ là tiêu đề trang nhất!
Sau khi Lâm Vãn về chung cư cùng Cố Tây Trầm, cô mới phát hiện ra rằng đây không phải là căn hộ cô tự mua mà là nhà của Cố Tây Trầm.
“Cố Tây Trầm, sao anh lại đưa tôi đến đây? Tôi muốn về.” Cô không muốn rời đi chút nào, cô chỉ muốn qua đêm trong nhà của Cố Tây Trầm. Cô còn chưa được ngủ trên giường anh đâu.
Lâm Vãn cắn môi, khẽ nói.
Trước mặt Cố Tây Trầm, cô luôn mang vẻ ngầu lòi lạnh lùng. Vốn muốn giữ hình tượng đó trước mặt anh nhưng thân thể cô không cho phép.
Trước khi tỉnh dậy, cô không biết mình đã bị Cố Tây Trầm làm bao nhiêu lần rồi nữa.
Sau khi tỉnh dậy lại chơi với anh thêm vài hiệp nữa, lúc này cơ thể cô nhũn ra hết rồi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
“Vãn Vãn, em còn sức để đi à? Ngoan nào, vào nhà tắm rửa đi, lát nữa anh nấu cơm cho em ăn.”
“Hừ, đừng tưởng nấu cơm cho tôi là tôi không tính sổ việc anh đã làm nhé. Cố Tây Trầm, tôi nói cho anh biết — ưm —”
Lâm Vãn còn chưa nói xong, Cố Tây Trầm đã cúi đầu và đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Vãn Vãn, đi tắm đi em. Bên trong em còn chứa nhiều thứ, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“A a a — Cố Tây Trầm, ai cho anh hôn tôi!”
Cố Tây Trầm chủ động hôn cô!
Lâm Vãn chỉ cảm thấy mình như dẫm phải bông. Làm sao bây giờ? Cô cảm thấy trước mắt mình một màu hồng, cả không khí đều có mùi dâu tây.
“Vãn Vãn không muốn tự tắm sao? Vậy anh dẫn em đi.”
Cố Tây Trầm nói rồi dùng một tay ôm Lâm Vãn lên.
“Ai cho phép anh ôm tôi? Cố Tây Trầm, để tôi xuống!”
Lâm Vãn ngoài miệng nói không, nhưng ngón tay cô lại nắm chặt cánh tay của Cố Tây Trầm như muốn nói rằng nếu anh dám đặt cô xuống, anh sẽ phải chết!
Cố Tây Trầm đương nhiên biết Lâm Vãn đang nghĩ gì. Anh ôm Lâm Vãn và sải bước vào phòng tắm.
Sau đó đặt người vào bồn.
“Vãn Vãn tự cởi đồ hay muốn anh giúp em đây?”
Cố Tây Trầm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Không cần biết cô ấy là người như thế nào, trong mắt anh, cô ấy là người đáng yêu nhất trên thế giới.
“Tôi tự làm. Không cần anh giúp tôi.”
Lâm Vãn nói xong liền hối hận. Cô muốn Cố Tây Trầm xé toạc quần áo của cô ra, muốn được anh ấn vào bồn tắm và làm thêm lần nữa cơ.
Cô đóng mạng nhện 3 năm rồi đó!
Nếu 3 năm kia anh chủ động hơn thì đã tốt. Lần đầu được ăn thịt sau 3 năm trống vắng, sao cô có thể dễ dàng thỏa mãn được!
Cố Tây Trầm nghe thấy Lâm Vãn muốn tự mình cởi quần áo thì nghe lời đứng yên.
Ngay khi Lâm Vãn muốn cởi áo ra thì vẫn thấy Cố Tây Trầm bất động đứng đó.
“Anh, anh đi ra ngoài đi.”
Mặt Lâm Vãn càng đỏ hơn.
Có lẽ nào Cố Tây Trầm thích cơ thể của cô và muốn nhìn thấy cô khỏa thân?
Khi Lâm Vãn nghĩ đến khả năng này, cơ thể cô run lên dữ dội. Cái lỗ nhỏ bên dưới không kìm được mà chảy nước. Cô kẹp chặt hai chân, thích thú trong lòng.
“Vãn Vãn, anh sẽ ở đây. Anh nhắm mắt không nhìn đâu. Em chưa từng đến đây nên chưa quen với đồ đạc ở đây, anh muốn giúp em xả nước.”
Ánh mắt Cố Tây Trầm rơi vào ngực Lâm Vãn, hầu kết của anh không khỏi lăn tăn.
Cố Tây Trầm cứ thế chôn trong huyệt nhỏ Lâm Vãn nửa tiếng.
Con đường từ trường đại học đến chung cư vốn chỉ 10 phút, nhưng bác tài biết hai người làm gì ở ghế sau.
10 phút lái xe kéo dài tới nửa tiếng.
Đến gara ngầm, tài xế lập tức nhảy xuống xe. Ông ta muốn tìm chỗ giải quyết.
Hiệu quả cách âm của vách ngăn tốt thật sự. Dù cho không nghe thấy tiếng gì nhưng sự rung lắc của ghế sau là thật.
Cường độ đó, chậc chậc.
“Cố Tây Trầm, đến nơi rồi… A… Ha…”
Lâm Vãn đẩy vai Cố Tây Trầm. Hiện tại đã đỗ ở gara rồi, ai đó có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, chẳng phải người ta sẽ phát hiện cô và anh chơi xe chấn sao.
Tưởng tượng đến khả năng sẽ bị phát hiện, bên dưới Lâm Vãn thít càng chặt.
Huyệt nhỏ chủ động mút chặt quy đầu, kích thích Cố Tây Trầm cứng người.
“Vãn Vãn, làm anh ra đã.”
Cố Tây Trầm nói rồi giữ lấy hai chân cô, va chạm vào tử cung như mưa.
Ra vào thêm 10 phút, lúc này Cố Tây Trầm mới xuất ra.
Tinh dịch nóng bỏng như dung nham ồ vào tử cung Lâm Vãn.
“A a a —”
Lâm Vãn rên lên, chỉ thấy chiếc xe càng thêm rung chuyển.
Phóng viên ẩn mình trong bóng tối khựng lại.
Lúc này, hai mắt anh ta sáng quắc, “Ôi vãi Cố Tây Trầm. Ngồi xổm canh me suốt một tuần, cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi. Dám chơi xe chấn với nữ sinh hả. Tin tức này mà tuồn ra thì xem anh còn giả vờ là đàn ông tốt thế nào!”
Phải một lúc sau, Cố Tây Trầm mới thu dọn và bước ra xe. Sau đó, anh mới ôm Lâm Vãn được bọc kín mít xuống.
Phóng viên cầm máy quay hào hứng, chỉ cần ngày mai tung ra thì nhất định sẽ là tiêu đề trang nhất!
Sau khi Lâm Vãn về chung cư cùng Cố Tây Trầm, cô mới phát hiện ra rằng đây không phải là căn hộ cô tự mua mà là nhà của Cố Tây Trầm.
“Cố Tây Trầm, sao anh lại đưa tôi đến đây? Tôi muốn về.” Cô không muốn rời đi chút nào, cô chỉ muốn qua đêm trong nhà của Cố Tây Trầm. Cô còn chưa được ngủ trên giường anh đâu.
Lâm Vãn cắn môi, khẽ nói.
Trước mặt Cố Tây Trầm, cô luôn mang vẻ ngầu lòi lạnh lùng. Vốn muốn giữ hình tượng đó trước mặt anh nhưng thân thể cô không cho phép.
Trước khi tỉnh dậy, cô không biết mình đã bị Cố Tây Trầm làm bao nhiêu lần rồi nữa.
Sau khi tỉnh dậy lại chơi với anh thêm vài hiệp nữa, lúc này cơ thể cô nhũn ra hết rồi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
“Vãn Vãn, em còn sức để đi à? Ngoan nào, vào nhà tắm rửa đi, lát nữa anh nấu cơm cho em ăn.”
“Hừ, đừng tưởng nấu cơm cho tôi là tôi không tính sổ việc anh đã làm nhé. Cố Tây Trầm, tôi nói cho anh biết — ưm —”
Lâm Vãn còn chưa nói xong, Cố Tây Trầm đã cúi đầu và đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Vãn Vãn, đi tắm đi em. Bên trong em còn chứa nhiều thứ, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“A a a — Cố Tây Trầm, ai cho anh hôn tôi!”
Cố Tây Trầm chủ động hôn cô!
Lâm Vãn chỉ cảm thấy mình như dẫm phải bông. Làm sao bây giờ? Cô cảm thấy trước mắt mình một màu hồng, cả không khí đều có mùi dâu tây.
“Vãn Vãn không muốn tự tắm sao? Vậy anh dẫn em đi.”
Cố Tây Trầm nói rồi dùng một tay ôm Lâm Vãn lên.
“Ai cho phép anh ôm tôi? Cố Tây Trầm, để tôi xuống!”
Lâm Vãn ngoài miệng nói không, nhưng ngón tay cô lại nắm chặt cánh tay của Cố Tây Trầm như muốn nói rằng nếu anh dám đặt cô xuống, anh sẽ phải chết!
Cố Tây Trầm đương nhiên biết Lâm Vãn đang nghĩ gì. Anh ôm Lâm Vãn và sải bước vào phòng tắm.
Sau đó đặt người vào bồn.
“Vãn Vãn tự cởi đồ hay muốn anh giúp em đây?”
Cố Tây Trầm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Không cần biết cô ấy là người như thế nào, trong mắt anh, cô ấy là người đáng yêu nhất trên thế giới.
“Tôi tự làm. Không cần anh giúp tôi.”
Lâm Vãn nói xong liền hối hận. Cô muốn Cố Tây Trầm xé toạc quần áo của cô ra, muốn được anh ấn vào bồn tắm và làm thêm lần nữa cơ.
Cô đóng mạng nhện 3 năm rồi đó!
Nếu 3 năm kia anh chủ động hơn thì đã tốt. Lần đầu được ăn thịt sau 3 năm trống vắng, sao cô có thể dễ dàng thỏa mãn được!
Cố Tây Trầm nghe thấy Lâm Vãn muốn tự mình cởi quần áo thì nghe lời đứng yên.
Ngay khi Lâm Vãn muốn cởi áo ra thì vẫn thấy Cố Tây Trầm bất động đứng đó.
“Anh, anh đi ra ngoài đi.”
Mặt Lâm Vãn càng đỏ hơn.
Có lẽ nào Cố Tây Trầm thích cơ thể của cô và muốn nhìn thấy cô khỏa thân?
Khi Lâm Vãn nghĩ đến khả năng này, cơ thể cô run lên dữ dội. Cái lỗ nhỏ bên dưới không kìm được mà chảy nước. Cô kẹp chặt hai chân, thích thú trong lòng.
“Vãn Vãn, anh sẽ ở đây. Anh nhắm mắt không nhìn đâu. Em chưa từng đến đây nên chưa quen với đồ đạc ở đây, anh muốn giúp em xả nước.”
Ánh mắt Cố Tây Trầm rơi vào ngực Lâm Vãn, hầu kết của anh không khỏi lăn tăn.