Không Phụ Thê Duyên

Chương 111

Đổng Duệ đuổi theo phía sau đám người Nhiếp Ngật vào núi, ai ngờ tiến vào núi không lâu, dần dần phát hiện dấu vết đám người Nhiếp Ngật lưu lại càng ngày càng ít, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Đổng Duệ ngồi trên lưng ngựa, bực bội mà nhìn núi rừng u tĩnh trước mặt

Nơi đây không có một tí nhân khí nào, từ nơi xa mơ hồ nghe được tiếng nước suối chảy sơn, tiếng chim rừng hót, nhưng lại không có tiếng người.

Đổng Duệ đi vào Đào Hoa Giản đã mấy ngày, lại chưa từng gặp gỡ Nhiếp Ngật

Thời gian kéo dài càng lâu hắn càng nôn nóng, hôm nay khó được gặp gỡ, bất luận thế nào hắn đều muốn tạo quan hệ cùng Nhiếp Ngật, rồi mới có thể trù tính những cái khác. Chỉ là hắn không ngờ Nhiếp Ngật chạy trốn quá nhanh, đuổi theo hai cái canh giờ, thế nhưng hắn không thể đuổi kịp


Nhiếp Ngật dẫn theo một nữ nhân vào núi du ngoạn, cho dù có thể chạy, thì chạy được bao xa?

Nghĩ nghĩ, Đổng Duệ vẫn không cam lòng từ bỏ, gọi tới một thị vệ có kinh nghiệm, phân phó nói: “Nhất định phải điều tra rõ bọn họ đi hướng nào”

Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, Đổng Duệ  từ trên lưng ngựa xuống dưới, tìm một chỗ mát mẻ đón gió ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện uống miếng nước bổ sung nước đã mất

Từ sau khi bước vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng, đã chân chính đi vào ngày hè oi bức, ban ngày ra ngoài cưỡi ngựa, quả thực chính là chịu tội. Cho nên hắn thật sự không rõ Nhiếp Ngật nghĩ như thế nào, mỗi ngày đều dẫn thê tử nũng nịu chạy ra bên ngoài, cũng không sợ vị thế tử phu nhân dung mạo xu lệ kia phơi nắng bị thương gương mặt.

Khuôn mặt nữ nhân phơi nắng bị thương, còn có thể nhìn sao? Có thể thấy được Nhiếp Ngật này là người không có tình thú.


Đổng Duệ nghỉ ngơi khoảng hai khắc thời gian, thị vệ rốt cuộc đã trở về, hơn nữa còn mang về tin tức làm hắn thực không cao hứng nổi

Thị vệ cũng không cách nào tra được bọn họ đã chạy hướng nào!

Phụ cận Đào Hoa Giản núi non kéo dài, càng đi vào bên trong, địa thế càng phức tạp, núi cao rừng rậm, cỏ dại mọc thành cụm, có thể dễ dàng che dấu vết người đi đường lưu lại. Người đi vào trong núi, giống như một giọt nước nhập trở lại vào sông, dễ dàng biến mất trong đó, muốn tìm ra cũng không phải là việc dễ dàng

Đổng Duệ đuổi theo cả buổi sáng, lúc này vừa mệt vừa đói, hơn nữa thời tiết oi bức, cả người đều có chút choáng váng, rốt cuộc cảm giác thân thể đã chịu không nổi, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, dẹp đường hồi phủ.

Chờ Đổng Duệ mang theo một bụng đầy lửa giận trở lại thôn trang đã là buổi chiều.


Đổng đại nãi nãi đang nghỉ ngơi, biết được hắn trở về, nhanh chóng đứng dậy đi đón, lại không ngờ tới  nhìn thấy trượng phu bị người hầu đỡ  vào, gương mặt đỏ bừng, môi khô nứt, nhìn hình như là đã sinh bệnh.

“Đại nãi nãi, thiếu gia bị cảm nắng.” Tùy tùng kia nôn nóng nói.

Đổng đại nãi nãi hoảng sợ, không nghĩ tới trượng phu khỏe mạnh ra cửa, trở về lại biến thành như vậy, trong lòng vừa nôn nóng vừa lo lắng. Phải biết rằng, Đào Hoa Giản này dân cư thưa thớt, cách thành trấn gần nhất cũng có nửa ngày lộ trình, nếu là đi mời đại phu, không thiếu được phải chờ rất lâu, chỉ là nhìn bộ dáng này của hắn, cũng không thể không mời đại phu lại đây.

Đổng đại nãi nãi không có biện pháp, chỉ có thể đỡ trượng phu trở về phòng trước, sau đó gọi người đi thành trấn lân cận mời đại phu. Nghĩ trong lòng đại phu không biết khi nào mới có thể đến, đành phải  dùng phương pháp dân gian giải nhiệt trước cho hắn, tiếp theo mới gọi người đi theo lên dò hỏi tình huống
“…… Thời tiết bên ngoài nóng, thiếu gia bôn ba dưới nắng gắt hết nửa ngày, không uống được mấy ngụm nước, cho nên liền bị cảm nắng.” Tùy tùng đáp.

Đổng đại nãi nãi không thể tưởng tượng hỏi, “Không đuổi theo kịp Nhiếp thế tử bọn họ?”

Tùy tùng hổ thẹn mà cúi đầu.

Đổng đại nãi nãi nhịn không được vỗ trán, trận bệnh này của trượng phu, xem như nhận không rồi

Đột nhiên, Đổng đại nãi nãi nghĩ đến cái gì, lập tức phân phó: “Đi xem lão thái gia ở nơi nào”

Chờ sau khi nha hoàn đi xuống, Đổng đại nãi nãi trở lại phòng trong, ngồi giữ ở mép giường trượng phu đang sinh bệnh, vừa nghĩ lại sự việc, cảm thấy lần này trượng phu bệnh thành như vậy, thật ra cũng có thể gợi vài phần thương tiếc ở lão nhân gia, nói không chừng đây cũng là cơ hội.

Đổng đại nãi nãi nghĩ rõ ràng, nhưng lại không nghĩ đến có đôi khi lão nhân gia khi cố chấp, quả thực có thể làm người phát sầu.
Lúc chạng vạng, lão Kính Quốc Công câu cá bên dòng suối trở về, biết được tin tức trưởng tôn sinh bệnh tin, vội vàng lại đây thăm.

Nhìn thấy trưởng tôn ốm yếu ngồi ở trên giường, lão Kính Quốc Công vô cùng thương tiếc, bất quá chờ sau khi hắn biết được nguyên nhân sinh bệnh, lão Kính Quốc Công tức khắc thu hồi thương tiếc, nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, Duệ Nhi cứ dưỡng bệnh ở nơi này trước, sau khi dưỡng tốt thân mình thì trở về đi”

Đổng Duệ cùng Đổng đại nãi nãi nghe được lời này, đều có chút há hốc mồm.

Đây là biến tướng cho ý muốn đuổi bọn họ về nhà.

Lão Kính Quốc Công căn dặn hạ nhân hầu hạ vài câu, liền phủi tay rời đi.

Đổng Duệ đang khó chịu vì sinh bệnh, không ngờ tổ phụ vậy mà lại có loại thái độ này, càng thêm khó chịu, cười khổ nhìn thê tử nói: “Vị lão thái gia này của chúng ta, thật đúng là ý chí sắt đá, chẳng trách phụ thân luôn bất mãn với một ít quyết định tổ phụ, mới có thể làm ra loại chuyện lớn này”
Đổng đại nãi nãi không biết nói cái gì, chỉ phải an ủi nói: “Chàng đừng suy nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh trước đã, chờ sau khi dưỡng tốt thân mình lại đi tìm Vệ Quốc Công thế tử cũng không muộn.”

“Chỉ sợ đến lúc đó cái gì cũng đều đã muộn.” Đổng Duệ dựa vào gối ôm, lẩm bẩm.

Quả nhiên, qua hai ngày sau, Đổng Duệ đang dưỡng bệnh nghe được tin tức Hà Kính từ Giang Nam đã bình an hồi kinh, hơn nữa còn mang theo danh sách các quan viên liên quan đến án tham ô Giang Nam, nhưng vì hoàng đế còn đang tránh nóng tại hành cung Tây Bắc, nên trong lúc nhất thời cũng không phát sinh chuyện gì, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng bình tĩnh

Nhưng càng là như vậy, trong lòng mọi người càng thêm hoảng sợ, rất sợ danh sách kia một khi công bố ra ngoài, bọn họ đều phải chịu tai ương.
Hoàng Thượng coi trọng án tử lần này bao nhiêu, không phải bọn họ không biết, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm ra kế sách ứng đối, đỡ phải kéo dài càng lâu, càng thêm chịu tội.

Khi Đổng Duệ nghe được tin tức này, hãi hùng khiếp vía, gọi thê tử tới dò hỏi: “Nhiếp thế tử bọn họ đã về chưa?”

Đổng đại nãi nãi bất đắc dĩ nói: “Người được phái đi nghe ngóng nói, ngày ấy sau khi Vệ Quốc Công thế tử vào núi, liền không có trở về, nghe nói là vào núi du ngoạn, không rõ ngày về”

Trong lòng Đổng Duệ thoáng chút nghi ngờ, nhưng lại nói không ra nguyên cớ.

Gọi quản sự thôn trang tới, dò hỏi sự việc giữa tổ phụ lão Kính Quốc Công cùng lão Vệ Quốc Công nhiều ngày qua, đến cùng bọn họ cứ vô dị như bình thường, mỗi ngày tận tình du ngoạn sơn thủy, lão Vệ Quốc Công cũng không có gì dị thường, trong lòng hắn thấy yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhiếp Ngật này, tuy rằng Đổng Duệ cũng không lý giải được hắn, nhưng nhiều năm qua hắn vẫn có thể làm cho hoàng đế đối với hắn vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm như vậy, thậm chí còn hơn các hoàng tử, có thể thấy được tâm tư người này thâm trầm, am hiểu mưu lược, cực kỳ không đơn giản.

Hắn cảm thấy việc lần này Nhiếp Ngật đi vào núi vô cùng khả nghi, nhưng lại nghĩ không ra hắn mang theo một nữ nhân thì có thể làm gì được

Người hắn mang vào núi du ngoạn chính là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng đó, một tiểu cô nương nũng nịu thì có thể làm được gì khác ngoài du ngoạn thôi?