Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 326

Việc đầu tiên sau khi Lăng Thiên vào thành chính là hạ lệnh cho toàn bộ quân doanh tập trung chữa thương cho các binh sĩ.

Việc duy nhất khiến cho Lăng Thiên tức giận vô cùng chính là ba con heo Quân Tử Đường, Ngô Ngã Lĩnh, Đặng Khoái Nhãn khi Phùng Mặc tấn công Yến Quận thì bọn chúng thấy được tình thế không ổn đã bỏ chạy mất tiêu. Quả nhiên là đồ hèn hạ sợ chết. Ngoại trừ ở sau lưng ám toán hèn hạ ra thì ba tên khốn kiếp kia không còn biết gì nữa.

Một câu nói của Lăng Kiếm khiến cho tất cả các tướng sĩ đều gật đầu đồng ý. Hắn nói rằng: "Phòng chừng cha mẹ của ba tên khốn kia vì sinh ra họ mà cảm thấy hổ thẹn tận đáy lòng. Quả thực là gia môn bất hạnh, tổ phần kết thúc hương khói mới xuất hiện ba tên như vậy để cho người đời chê cười mà!" Mọi người đều cười lớn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lăng Thiên đi ra cửa liền nhìn thấy bên người được những ngọn đuối chiếu sáng rực! Khắp nơi đều là các thương binh đang chữa thương, mỗi một người đều nhắm mắt lại chịu đau chờ lang y đến chữa thương cho mình. Ngoại trừ ngẫu nhiên có người không nhịn được đau đớn hừ rên nhẹ một tiếng ra thì không một ai lên tiếng cả, khắp nơi rất yên tĩnh.

Ba bốn mươi danh lang y đều bận rộn đổ mồ hôi đầy đầu, luống cuống tay chân chữa thương nhưng hơn vạn binh lính bị thương mà nói thì bọn họ giống như 'hạt muối bỏ bể'.

Lăng Thiên nhíu nhíu mày, nhìn thấy nhiều binh lính bị thương, máu tươi vẫn chưa ngừng chảy khiến hắn tức giận vô cùng, quay lại nhìn Phùng Mặc quát: "Binh của ngươi đâu? Nhanh điều một ngàn người lại đây!"

Tiếp theo một tiểu đội xuất hiện nhóm lửa đun nước sôi rồi bỏ muối vào trong đó. Sau đó Lăng Thiên hạ lệnh tập trung tất cả rượu mạnh có thể tìm được lại một chỗ, trước tiên dùng rượu mạnh rửa vết thương giúp các binh lính kia rồi cầm máu cho họ. Khi rượu mạnh tiếp xúc vết thương khiến cho không ít người co quắp thân thể, cố nén đau đớn. Âm thanh hít thở dồn dập vang lên không ngừng khiến cho không khí xung quanh như loãng đi rất nhiều.

Nhất thời một ngàn binh lính kia bận rộn vô cùng, cũng nhờ Lăng Thiên nhớ đến phương pháp này chứ không đợi cho các vị lang y kia đến đây điều trị sợ rằng một vạn binh lính này không chết trên chiến trường nhưng cũng phải chết vì không kịp chữa trị.


Chẳng lẽ ta không bằng Lăng Thiên? Ngọc Mãn Lâu biết được chuyện Lăng Thiên làm chỉ là do xúc động nhất thời nhưng hắn lại không thể làm được như vậy. Lăng Thiên, người cũng như tên, có chí hướng 'Lăng Thiên', có đảm phách 'Lăng Thiên', có trí tuệ và thực lực để 'Lăng Thiên'.

Ngay cả Ngọc Mãn Lâu muốn vượt qua Lăng Thiên, ngay cả hắn có thực lực cứu người bị vây trong năm mươi vạn đại quân nhưng Ngọc Mãn Lâu có cảm giác chính mình không có khí phách tung hoành trong thiên quân vạn mã như Lăng Thiên được. Đây là ngạo cốt trời sinh đã có sẵn, đây là cái loại quả quyết xem thường sinh tử phá vỡ luân hồi. Đây chính là 'độc quyền' của Lăng Thiên.

"Gia chủ. Bây giờ chúng ta phải làm gì? Vẫn còn làm theo kế hoạch cũ sao?" Người lên tiếng là một người bận đồ đen, mặc dù hắn đứng bên cạnh Ngọc Mãn Lâu nhưng hắn khiến cho người ta cảm giác rằng hắn chỉ là một cái bóng không hình, tràn ngập cảm giác mông lung.

Từ khi Ngọc Mãn Lâu chào đời đến nay thì đây là lần đầu hắn cảm giác u buồn như vậy. Nhìn thấy Ngọc Mãn Đường đang đứng ung dung bên cạnh làm hắn hừ một tiếng: "Nhị đệ. Ngươi nói xem?"

Ngọc Mãn Đường cười một tiếng nói: "Đại ca. Bây giờ ta có một đề nghị, tuy rằng có một ít mâu thuẫn nhỏ với kế hoạch cũ nhưng đối với Ngọc Gia ta rất có lợi ích. Không biết có thể nói ra cho đại ca nghiên cứu một chút không?"

Ngọc Mãn Lâu không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào hắn.

Ngọc Mãn Đường cười lớn, đột nhiên thần sắc lạnh lùng nói: "Đại ca người xem, hôm nay phụđóng quân Yến Quận, có được Đoạn Hồn Quan hiểm trở để trú chân. Hơn nữa viện binh mạnh mẽ của Lăng Thiên đã đến rồi, dưới tình huống như vậy mà vẫn muốn làm theo kế hoạch cũ lấy tính mạng của Lăng Khiếu đã là một chuyện không thể rồi. Đại ca nghĩ như thế nào?"

Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng nói: "Đúng vậy. Hơn nữa Lăng Thiên có viện binh rồi, bây giờ muốn lấy mạng của Lăng Khiếu ngoại trừ ta ra tay thôi. Mà ta lại không thể xuất thủ được!"

Ngọc Mãn Đường không để ý đến khẩu khí lạnh lùng của đại ca mà tiếp tục nói: "Tây Hàn được đại tướng Hàn Thiết Hiên cầm binh chính là nội tuyến do đại ca an bài, điều này tiểu đệ biết rõ. Khó trách sau khi hắn bị Lăng Khiếu bắt làm tù binh mà vẫn còn có thể nắm giữ binh quyền trong tay!"

Đột nhiên Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng nhưng lại không nói gì.

Ngọc Mãn Đường tiếp tục nói: "Tiểu đệ cũng không vì chuyện này mà oán hận đại ca, đương nhiên chuyện này càng có ít người biết mới tốt nhất. Nhưng mà có một chuyện đủ để thay đổi mọi chuyện, thậm chí đủ để xảy ra biến hóa kinh thiên động địa. Đại ca xem thử bây giờ tại Bắc Ngụy ngoại trừ Ngụy Thừa Bình ra đều là người của Thủy Gia. Ngụy Thừa Bình sớm đã có chủ ý đối phó Ngọc Gia ta mà Thủy Gia lại càng muốn cho chúng ta tiến vào chỗ chết. Hai nhà này có cùng mục đích là đối phó chúng ta. Đã như vậy thì tại sao chúng ta không 'khu hổ nuốt lang'?

Ngọc Mãn Lâu động dung, quay đầu lại hỏi: "Nhị đệ. Ý của ngươi là... Như vậy quá lớn mật đi?" Ngọc Mãn Đường cười lớn: "Đại ca nghĩ không sai. Ta thấy Hàn Thiết Hiên khi thấy Ngụy Thừa Bình vây công Lăng Khiếu mà để cho hắn chạy thoát sớm đã bất mãn vô cùng rồi. Nếu bây giờ đại ca mạnh mẽ hạ lệnh cho hắn liên thủ với Lăng Thiên cùng đánh Bắc Ngụy thì với mười vạn binh sĩ của Tây Hàn phản kích thiêu đốt lương thảo, sau đó tiền hậu giáp kích... Ha ha ha..." Ngọc Mãn Đường cười đắc ý nói: "Bắc Ngụy từ nay về sau không thể phục hồi lại được, không còn lực lượng tranh hùng thiên hạ mà âm mưu của Thủy Gia cũng bị phá sản. Đến cuối cùng thì Ngọc Gia chúng ta được lợi lớn nhất. Hơn nữa điều này cũng có thể dựa theo sự tính toán của đại ca mà tiếp tục tiến hành, càng tiến thêm một bước khiến cho Lăng Thiên đối địch hoàn toàn với Thiên Phong Chi Thủy, vĩnh viễn không thể hòa giải được. Đại ca, ngươi không nên quên Lăng Thiên giết chết tám cao thủ cấp trưởng lão của Thủy Gia. Lúc này cho dù Lăng Thiên không muốn tìm Thủy Gia gây phiền toái cũng không thể nữa

Ngọc Mãn Lâu chắp tay sau lưng đi lại vài bước, đôi mày nhíu chặt, trong lòng suy nghĩ hơn thua. Vô luận là thế nào đi nữa kế hoạch này của Ngọc Mãn Đường là một kế hoạch hoàn chỉnh vô cùng. Ngọc gia có thể phá hỏng bất kỳ âm mưu nào của Thiên Phong Chi Thủy tại Thiên Tinh này. Nhưng bây giờ điều Ngọc Mãn Lâu cố kỵ nhất chính là Lăng Thiên. Chỉ vì một khi thực hiện kế hoạch này Lăng Thiên đạt lợi ích không dưới Ngọc Gia chút nào.

Quyển 4