Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 366: Trọng trọng thiết kế!
ghĩ như vậy nên trong lòng Thiên Lý xuất hiện cảm giác lẫm liệt. Đột nhiên hắn có một ý nghĩ quái dị: 'Đây có lẽ là đối thủ lớn nhất đời này của mình. Lần đuổi giết Lăng Thiên này có lẽ là một nhiệm vụ khó khăn nhất từ khi mình nắm giữ giang sơn lệnh này.'
Nghĩ đến đó thôi Thiên Lý đã phát ra tiếng cười lớn. Nhiều năm tịch mịch vậy mà hôm nay có được một người bạn để chơi đùa.
Trước đó Thiên Lý vì Diệp Khinh Trần mà hiểu rõ Lăng Thiên được một chút, thậm chí còn có chút thưởng thức nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Điều này giống như là một tiền bối cao nhân đối đãi với hậu nhân vừa bước chân vào giang hồ, dùng một loại ánh mắt từng trải bình phẩm, xem xét hắn. Nhưng hiện tại Thiên Lý đã đưa Lăng Thiên trở thành đối thủ chính thức của mình. Từ khi Thiên Lý chào đời đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được thì ra trên thế gian này còn có người có tư cách trở thành đối thủ của Tống Quân Thiên Lý hắn. Hơn nữa đối thủ này còn khiến cho Thiên Lý cảm giác được thắng bại nửa năm sau chỉ xác suất quả thực chỉ là 5-5 mà thôi.
Nếu như bản thân mình có chút nhường nhịn sợ rằng mình sẽ thua trong tay hắn. Lăng Thiên có tâm cơ và trí tuệ quá mức đáng sợ. Cho dù là chính mình cũng có thể nắm chắc mười phần thắng sao?
Trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này khiến cho máu hiếu thắng trong cơ thể Thiên Lý đã nằm yên bao lâu nay đột nhiên sôi trào. Phải có một địch nhân như vậy mới hứng thú, phải là như vậy mới vui vẻ. Xem thử ngươi có thoát khỏi bàn tay ta không?
Trong lòng Thiên Lý đã định rồi liền muốn nhảy lên cao để dò xét tung tích của Lăng Thiên. Ngay khi mũi chân khẽ nhúc nhích thì trong miệng khẽ 'ô' nhẹ một tiếng, trong mũi hắn có nghe được một mùi vị nhè nhẹ theo gió.
Mùi đó cũng không có nồng đậm gì, Thiên Lý ngồi xổm xuống đẩy bụi c dưới thân ra. Quả nhiên, bên dưới đó có một đoạn tuyến hương cháy lập lòe phát ra một mùi đặc biệt khó ngửi thấy.
Thiên Lý nắm đoạn tuyến hương lên mũi ngửi nhè nhẹ rồi liền nhíu mày. Mùi vị này quá kỳ dị, thấy hơi quen quen nhưng lại không nhớ ra là gì. Nhưng Thiên Lý có thể kết luận đây không phải là mê hương gì. Nhưng Lăng Thiên nếu đã xóa tất cả các dấu vết rồi thì còn dùng đoạn tuyến hương này để làm gì? Đến cuối cùng hắn có dụng ý gì chứ?
Nhưng vào lúc này Thiên Lý đột nhiên phát giác rừng cây như nỗi loạn cả lên, lớp bụi dày trên mặt đất cũng bốc lên khắp nơi như có vô số sinh vật nhỏ ở bên dưới ngo ngoe động đậy. Âm thanh sàn sạt cách mấy chục trượng càng ngày càng lớn như có một cơn mưa thật to vậy.
Lá cây trên đỉnh đầu cũng khẽ lay động, từng con độc xà rực rỡ từ trên nhánh cây chậm rãi buông xuống. Có rất nhiều, có lớn có nhỏ. Nhỏ chỉ cỡ chiếc đũa thôi nhưng lớn lại có con bằng cánh tay, đa hình đa dạng nhưng đa phần là những con rắn có đầu như hình tam giác khẽ phun lưỡi ra vào đang vậy quanh Thiên Lý. Trong đôi mắt độc xà nanh ác chớp động quang mang sâu kín nhìn chằm chằm vào đoạn tuyến hương ngắn ngủn trong tay Thiên Lý.
Những bụi cỏ trên mặt đất càng ngày càng có nhiều độc xà, ba trượng lấy Thiên Lý làm trung tâm tạo thành một vòng tròn rất lớn, tất cả độc xà như khiếp sợ uy thế trên người Thiên Lý mà không dám tiến đến gần nhưng chiếc lưỡi của bọn chúng không ngừng phun ra tiến vào, âm thanh 'hí hí' vang lên khiến cho người khác nghe được mà tê dại. Càng ngày càng gần... Hiển nhiên còn có rất nhiều độc xà nghe mùi mà điên cuồng chạy tới...
"Hỗn trướng. Thì ra cây nhang thơm này là do dùng 'xà tiên nhị' mà chế thành. Chỉ là tiểu tử kia thành công đánh tan đi mùi vị đặc biệt của nó!" Thiên Lý tức giận mắng một câu, là một người chuyên là dược mà còn bị Lăng Thiên xếp đặt như vậy nữa. Nữa đoạn tuyến hương trong tay dùng dược thảo đặc thù là 'xà tiên nhị' để chế thành. Mà 'xà tiên nhị' này chính là do nước dãi của trăm ngàn độc xà tạo ra, rất khó có được. Hơn nữa chế tạo ra nó còn có công hiệu chiêu gọi độc xà. Lăng Thiên có thể đánh ra mùi vị đặc trưng của nó giấu trong cỏ mà bản chất lại không hề biến đổi chút nào. Khi mùi của nó truyền ra ngoài sẽ khiến cho vạn xà biết được. Trách không được khi mình đến đây đã cảm giác rắn bên này có chút bất thường.
Đây là câu Lăng Thiên khắc lên cây kèm theo một khuôn mặt cười ranh mãnh.
Từ khi định ra trận đánh cuộc này đến lúc rời khỏi Thừa Thiên thành mà Thiên Lý còn không có cơ hội đối mặt với Lăng Thiên chứ đừng nói chi là đánh nhau sống chết. Nếu chỉ như vậy thì thôi nhưng không chỉ không thấy đối thủ mà còn bị hắn rêu chọc nhiều lần như vậy. Lần cuối cùng lại càng biến Thiên Lý trở thành một việc chơi đùa mà.
Nên biết Thiên Lý chính là đệ nhất cao thủ của võ lâm thiên hạ. Ngay cả tâm tư rộng rãi như thế nào thì cũng khó có thể tha thứ được. Nhất thời hắn phát ra sát khí trung thiên. Giờ phút này trong lòng Thiên Lý ngoại trừ phẫn nộ Lăng Thiên ra còn có một chút kiêng kỵ.
Hắn như thế nào biết ta giết độc xà không kiêng nể gì? Chẳng lẽ mỗi một hành động của ta đều trong suy đoán của hắn? Nếu là như vậy thì thật đáng sợ.
Thật ra Lăng Thiên cũng không biết Thiên Lý giết sạch đàn độc xà đó, mặc dù trong lòng hắn cũng đoán rằng Thiên Lý sẽ giết độc xà để hả giận nhưng hắn lại không dám xác định lắm. Dù sao cao thủ như vậy làm việc không thể theo đạo lý bình thường được. Nhưng Lăng Thiên viết như vậy cũng có đạo lý của hắn. Nếu sanh tử Thiên Lý thì cho dù Thiên Lý không giết xà thì cũng có thể gọi là tống xà Thiên Lý.
Lúc này Lăng Thiên đã ở cách đó vài dặm, cảm giác được tiếng nổ từ xa xa truyền đến khiến cho hắn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ người này cũng bị ta chọc tức rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sau khi xuy nghĩ xác định phương hướng rồi thì Lăng Thiên mới nhắm thẳng Tây Hàn mà đi.
Khi Thiên Lý leo lên đến sườn núi thì đã thấy bóng lưng của Lăng Thiên nhỏ như một điểm đen đang ở phương xa chợt lóe lên rồi biến mất.
Quyển 4
Nghĩ đến đó thôi Thiên Lý đã phát ra tiếng cười lớn. Nhiều năm tịch mịch vậy mà hôm nay có được một người bạn để chơi đùa.
Trước đó Thiên Lý vì Diệp Khinh Trần mà hiểu rõ Lăng Thiên được một chút, thậm chí còn có chút thưởng thức nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Điều này giống như là một tiền bối cao nhân đối đãi với hậu nhân vừa bước chân vào giang hồ, dùng một loại ánh mắt từng trải bình phẩm, xem xét hắn. Nhưng hiện tại Thiên Lý đã đưa Lăng Thiên trở thành đối thủ chính thức của mình. Từ khi Thiên Lý chào đời đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được thì ra trên thế gian này còn có người có tư cách trở thành đối thủ của Tống Quân Thiên Lý hắn. Hơn nữa đối thủ này còn khiến cho Thiên Lý cảm giác được thắng bại nửa năm sau chỉ xác suất quả thực chỉ là 5-5 mà thôi.
Nếu như bản thân mình có chút nhường nhịn sợ rằng mình sẽ thua trong tay hắn. Lăng Thiên có tâm cơ và trí tuệ quá mức đáng sợ. Cho dù là chính mình cũng có thể nắm chắc mười phần thắng sao?
Trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này khiến cho máu hiếu thắng trong cơ thể Thiên Lý đã nằm yên bao lâu nay đột nhiên sôi trào. Phải có một địch nhân như vậy mới hứng thú, phải là như vậy mới vui vẻ. Xem thử ngươi có thoát khỏi bàn tay ta không?
Trong lòng Thiên Lý đã định rồi liền muốn nhảy lên cao để dò xét tung tích của Lăng Thiên. Ngay khi mũi chân khẽ nhúc nhích thì trong miệng khẽ 'ô' nhẹ một tiếng, trong mũi hắn có nghe được một mùi vị nhè nhẹ theo gió.
Mùi đó cũng không có nồng đậm gì, Thiên Lý ngồi xổm xuống đẩy bụi c dưới thân ra. Quả nhiên, bên dưới đó có một đoạn tuyến hương cháy lập lòe phát ra một mùi đặc biệt khó ngửi thấy.
Thiên Lý nắm đoạn tuyến hương lên mũi ngửi nhè nhẹ rồi liền nhíu mày. Mùi vị này quá kỳ dị, thấy hơi quen quen nhưng lại không nhớ ra là gì. Nhưng Thiên Lý có thể kết luận đây không phải là mê hương gì. Nhưng Lăng Thiên nếu đã xóa tất cả các dấu vết rồi thì còn dùng đoạn tuyến hương này để làm gì? Đến cuối cùng hắn có dụng ý gì chứ?
Nhưng vào lúc này Thiên Lý đột nhiên phát giác rừng cây như nỗi loạn cả lên, lớp bụi dày trên mặt đất cũng bốc lên khắp nơi như có vô số sinh vật nhỏ ở bên dưới ngo ngoe động đậy. Âm thanh sàn sạt cách mấy chục trượng càng ngày càng lớn như có một cơn mưa thật to vậy.
Lá cây trên đỉnh đầu cũng khẽ lay động, từng con độc xà rực rỡ từ trên nhánh cây chậm rãi buông xuống. Có rất nhiều, có lớn có nhỏ. Nhỏ chỉ cỡ chiếc đũa thôi nhưng lớn lại có con bằng cánh tay, đa hình đa dạng nhưng đa phần là những con rắn có đầu như hình tam giác khẽ phun lưỡi ra vào đang vậy quanh Thiên Lý. Trong đôi mắt độc xà nanh ác chớp động quang mang sâu kín nhìn chằm chằm vào đoạn tuyến hương ngắn ngủn trong tay Thiên Lý.
Những bụi cỏ trên mặt đất càng ngày càng có nhiều độc xà, ba trượng lấy Thiên Lý làm trung tâm tạo thành một vòng tròn rất lớn, tất cả độc xà như khiếp sợ uy thế trên người Thiên Lý mà không dám tiến đến gần nhưng chiếc lưỡi của bọn chúng không ngừng phun ra tiến vào, âm thanh 'hí hí' vang lên khiến cho người khác nghe được mà tê dại. Càng ngày càng gần... Hiển nhiên còn có rất nhiều độc xà nghe mùi mà điên cuồng chạy tới...
"Hỗn trướng. Thì ra cây nhang thơm này là do dùng 'xà tiên nhị' mà chế thành. Chỉ là tiểu tử kia thành công đánh tan đi mùi vị đặc biệt của nó!" Thiên Lý tức giận mắng một câu, là một người chuyên là dược mà còn bị Lăng Thiên xếp đặt như vậy nữa. Nữa đoạn tuyến hương trong tay dùng dược thảo đặc thù là 'xà tiên nhị' để chế thành. Mà 'xà tiên nhị' này chính là do nước dãi của trăm ngàn độc xà tạo ra, rất khó có được. Hơn nữa chế tạo ra nó còn có công hiệu chiêu gọi độc xà. Lăng Thiên có thể đánh ra mùi vị đặc trưng của nó giấu trong cỏ mà bản chất lại không hề biến đổi chút nào. Khi mùi của nó truyền ra ngoài sẽ khiến cho vạn xà biết được. Trách không được khi mình đến đây đã cảm giác rắn bên này có chút bất thường.
Đây là câu Lăng Thiên khắc lên cây kèm theo một khuôn mặt cười ranh mãnh.
Từ khi định ra trận đánh cuộc này đến lúc rời khỏi Thừa Thiên thành mà Thiên Lý còn không có cơ hội đối mặt với Lăng Thiên chứ đừng nói chi là đánh nhau sống chết. Nếu chỉ như vậy thì thôi nhưng không chỉ không thấy đối thủ mà còn bị hắn rêu chọc nhiều lần như vậy. Lần cuối cùng lại càng biến Thiên Lý trở thành một việc chơi đùa mà.
Nên biết Thiên Lý chính là đệ nhất cao thủ của võ lâm thiên hạ. Ngay cả tâm tư rộng rãi như thế nào thì cũng khó có thể tha thứ được. Nhất thời hắn phát ra sát khí trung thiên. Giờ phút này trong lòng Thiên Lý ngoại trừ phẫn nộ Lăng Thiên ra còn có một chút kiêng kỵ.
Hắn như thế nào biết ta giết độc xà không kiêng nể gì? Chẳng lẽ mỗi một hành động của ta đều trong suy đoán của hắn? Nếu là như vậy thì thật đáng sợ.
Thật ra Lăng Thiên cũng không biết Thiên Lý giết sạch đàn độc xà đó, mặc dù trong lòng hắn cũng đoán rằng Thiên Lý sẽ giết độc xà để hả giận nhưng hắn lại không dám xác định lắm. Dù sao cao thủ như vậy làm việc không thể theo đạo lý bình thường được. Nhưng Lăng Thiên viết như vậy cũng có đạo lý của hắn. Nếu sanh tử Thiên Lý thì cho dù Thiên Lý không giết xà thì cũng có thể gọi là tống xà Thiên Lý.
Lúc này Lăng Thiên đã ở cách đó vài dặm, cảm giác được tiếng nổ từ xa xa truyền đến khiến cho hắn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ người này cũng bị ta chọc tức rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sau khi xuy nghĩ xác định phương hướng rồi thì Lăng Thiên mới nhắm thẳng Tây Hàn mà đi.
Khi Thiên Lý leo lên đến sườn núi thì đã thấy bóng lưng của Lăng Thiên nhỏ như một điểm đen đang ở phương xa chợt lóe lên rồi biến mất.
Quyển 4