Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 4



Sảnh tầng một của khách sạn là nơi nghỉ ngơi, được thiết kế rất yên tĩnh và thông thoáng.

Phía trong góc có bày mấy kệ sách to và một chiếc ghế sô pha bằng da nâu tạo nên một không gian nhỏ riêng tư để ngồi một mình.
Trình Mộc Quân dừng lại, xoay người bước tới.
“Trợ, trợ lý Trình, cậu không đi lên sao?” Du Thiếu Ninh vội vàng theo sau lại phát hiện cậu đổi hướng.
Trình Mộc Quân: “Không cần đâu, có tôi ở đó các anh cũng không thoải mái mà đúng không?”
Du Thiếu Ninh nhất thời nhớ tới ban nãy Trình Mộc Quân cả buổi ngồi một mình im lặng không hề nói câu nào.

Hắn định nói gì đó lại thấy Trình Mộc Quân đeo lên đôi kính gọng bạc, lập tức trở lại thành trợ lý Trình bình tĩnh và nguội lạnh.
Hắn ngập ngừng nói: “Vậy, tôi lên trước nhé.”
Trình Mộc Quân khẽ gật đầu, lấy máy tính ra bắt đầu làm việc.

Cậu theo thói quen nghề nghiệp luôn mang theo máy tính bên người, thuận tiện để Tần Lý có thể tiến vào trạng thái làm việc bất cứ lúc nào.
Lúc này hệ thống rốt cuộc không nghẹn được nữa: “Vừa nãy cậu khóc thiệt đó hả? Vì sao chỉ cần khóc một chút là Du Thiếu Ninh từ bỏ việc vạch trần cậu? Quá khó tin!”
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm máy tính, vừa làm vừa nói chuyện với hệ thống: “Còn phải cảm ơn cậu cung cấp tin tức cho tôi.”Tần Lý bỗng nhiên tỉnh ngộ, hình như hắn hẳn nên hỏi qua ý kiến của Trình Mộc Quân.

Chỉ là Trình Mộc Quân từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, chưa từng phản đối bất cứ quyết định nào của hắn.

Nhà lớn như vậy cho bạn bè tá túc cũng không tính là chuyện to tát gì nên hắn không nhớ tới phải hỏi cậu một câu.
Hệ thống: “Rốt cuộc thì tôi cung cấp thông tin gì cho cậu?”Tần Lý do dự một lát, lại nghĩ đến tính cách như Trình Mộc Quân một khi đã nói là có công việc thì thật sự là có việc cần làm.

Hầu như ngoại trừ việc muốn ở cạnh hắn thì những mặt khác Trình Mộc Quân đều vô dục vô cầu.

Nghĩ đến đây Tần Lý gật đầu: “Được, vậy lên ngồi một chút.”
“Lúc trước cậu nói cho tôi có một loại tình yêu gọi là tác thành.

Tuy rằng tôi không hiểu cái gì gọi là tác thành nhưng tôi có thể phân tích được, mục đích chính của Du Thiếu Ninh là khiến cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần đến được với nhau.

Tôi chỉ cần ám chỉ cho hắn, nếu tung ra ảnh chụp sẽ gây trở ngại đến việc hoàn thành mục đích của hắn là được.”Hệ thống: “Rốt cuộc thì tôi cung cấp thông tin gì cho cậu?”
Hệ thống nghe xong sững sờ một hồi, bản năng vẫn thấy còn chỗ nào chưa đúng: “Tôi luôn cảm thấy thái độ của Du Thiếu Ninh rất khác lạ, lúc ở sân bay không phải hắn nhìn cậu chỗ nào cũng không vừa mắt sao?”“……” Trình Mộc Quân nhanh chóng mở kịch bản ra xác nhận, phát hiện có vấn đề lớn.
Trình Mộc Quân cười khẽ: “Chà, con người ta cần phải thể hiện sự yếu đuối đúng lúc, giữa hai chúng tôi vốn không có thù hận sâu sắc gì, tôi thể hiện một mặt yếu ớt khác hẳn ngày thường chắc chắn hắn sẽ cảm thấy có lỗi với tôi.

Du Thiếu Ninh chính là ví dụ điển hình của loại người cảm xúc quyết định hành vi, hiểu được cảm xúc của hắn thì có thể khống chế hành động của hắn thôi, rất đơn giản.


Vả lại loại kịch bản chuyển từ tiểu thuyết máu chó này ngoại trừ vai chính ra thì còn lại đều là công cụ hết, cũng không phức tạp gì mấy.”“Nói cái gì?” Tần Lý hơi khó hiểu.
Du Thiếu Ninh: [Đợi chút, tôi xuống ngay đây.]
Hệ thống nghe chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân quá đáng sợ, không có trái tim nhưng lại nắm rõ bản tính nhân loại trong lòng bàn tay.

Cậu không có trái tim thì cũng chẳng có gì kiêng kị.Tống Cảnh Thần rất nhanh đã đáp ứng, Tần Lý cũng không từ chối.
“À, không phải, không có gì! Cậu có cần nói với trợ…… trợ lý Trình một câu không?”
Thông thường một người có cá tính mạnh mẽ và lý trí sẽ không thích thể hiện yếu đuối của mình trước mặt người ngoài, sẽ luôn cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn.

Nhưng Trình Mộc Quân không có những cảm xúc đó, cậu không ngại sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau, hiệu nghiệm càng cao.Hiện tại là tình tiết gì đây? Tần Lý không hề đề cập đến chuyện Tống Cảnh Thần.

Tống Cảnh Thần không dọn đến sống thì mấy cái cốt truyện tiếp theo không thể nào triển khai được nữa.
Hệ thống vẫn chưa phục, nó còn muốn moi ra nhân tính của Trình Mộc Quân: “Sao cậu lại không chịu lên? Kịch bản yêu cầu cậu phải quấn lấy Tần Lý tham gia tụ hội chịu nhục nhã đó, cậu sợ sao?”Tần Lý bỗng nhiên có hơi hoảng hốt không nói được nên lời, hắn nhanh chóng bước qua phá vỡ không khí trầm lặng.
Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười một chút: “Chuyện vừa nãy cậu quên rồi? Tôi chướng mắt bộ dạng ngu xuẩn của Tần Lý, đi lên nhìn tiếp bệnh luôn thì được.

Cậu chắc chắn muốn tôi đi lên?”Tần Lý nhẹ nhõm trong lòng, đứng yên tại chỗ cúi đầu để động tác Trình Mộc Quân dễ dàng hơn.

Bọn họ đã quen ở chung, những việc này cũng làm một cách tự nhiên.
Hệ thống: “Nhưng mà cốt truyện……”Đường cong sườn mặt Trình Mộc Quân rất đẹp, mũi thẳng mi dài.

Dưới lớp ánh sáng đó màu tóc của cậu càng thêm có vẻ như màu mực đặc quánh, nước da trắng sứ, cả người như một bức tranh thuỷ mặc, ngay cả không khí xung quanh cậu cũng u tịch lặng yên.
Trình Mộc Quân: “Nếu không thì nhìn thanh tiến trình thử xem?”Tống Cảnh Thần rất nhanh đã đáp ứng, Tần Lý cũng không từ chối, mọi việc cứ như vậy được quyết định.
Hệ thống vừa thấy liền giật mình: “Lên 20% rồi, sao tiến độ của cậu lại nhanh như vậy!”Hệ thống nghe chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân quá đáng sợ, không có trái tim nhưng lại nắm rõ bản tính nhân loại trong lòng bàn tay.

Cậu không có trái tim thì cũng chẳng có gì kiêng kị.
“Quá khen quá khen.”Tần Lý lúc này mới nhớ trước khi Tống Cảnh Thần về nước bọn họ đã thương lượng qua, Tống Cảnh Thần sẽ đến nhà hắn ở, không phải do tình ý từ thuở thiếu thời nào đó mà là do một ít nguyên nhân khác.
Trình Mộc Quân thực khiêm tốn.
**
Du Thiếu Ninh vừa đẩy cửa bước vào Tần Lý lập tức nhìn qua.Thân ảnh của hắn vừa khuất Tống Cảnh Thần ngừng một lát sau đó vẫn quyết định đứng dậy đuổi theo.

Kỳ lạ là Tần Lý lại không xuống lầu mà là đi vào toilet cuối hành lang.
“Cảnh Thần đó có đó chi hạ du hiếu ba xuân thì chỉ kiến tha mồi làm tổ.”
Chỉ có một người.
“Trình Mộc Quân đâu?” Tần Lý hỏi.Lòng tràn đầy nôn nóng nghi hoặc, Tần Lý quên mất rất nhiều chuyện, thậm chí xem nhẹ câu nói còn đang dang dở của Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh sờ sờ mũi, không hiểu sao lại hơi chột dạ: “Trợ, trợ lý Trình nói còn có một chút công việc cần hoàn thành, ngồi chờ cậu dưới lầu.”Màu sắc đồng tử của cậu rất sâu, lúc nghiêm túc nhìn người khác luôn có một loại ảo giác bị nhìn thấu tâm tư.
Tiệc trên bàn cũng đã sắp xong, Tần Lý đứng dậy chuẩn bị đi xuống gọi cậu lên.

Hắn mới đi được một bước đã bị người sau lưng kéo về.Du Thiếu Ninh sờ sờ mũi, không hiểu sao lại hơi chột dạ: “Trợ, trợ lý Trình nói còn có một chút công việc cần hoàn thành, ngồi chờ cậu dưới lầu.”
“Ấy, đi làm gì, cậu ta đến đây mọi người đều không thoải mái, giờ biết điều không đi lên quá tốt rồi còn gì nữa.”
Tần Lý cau mày định nói thì bỗng nhiên nghe Du Thiếu Ninh lên tiếng.
“Cậu nói kiểu gì vậy hả?”Tần Lý hơi nheo mắt, hắn đã hơi say, bên ngoài nhìn không ra cái gì nhưng tư duy lại có chút trì trệ: “Quên gì?”
“Không có gì đâu cứ việc rì úp đi nhé bố mày cho phép đấy đọc được thì cứ đọc.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Du Thiếu Ninh bị trúng tà à? Sao tự dưng lại nói đỡ cho Trình Mộc Quân.
Một câu vừa nói xong Du Thiếu Ninh cũng thấy có hơi xấu hổ.

Trước giờ hắn nói chuyện đều không suy nghĩ nhiều, vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới biểu tình tự giễu của Trình Mộc Quân nên vô thức buột miệng thốt ra.Du Thiếu Ninh nóng nảy, không rảnh lo ăn nói khéo léo vòng vo: “Chuyện của Tống Cảnh Thần đó, không phải các cậu sống cùng nhau sao?”
Mọi người trong phòng lúng túng.
Tống Cảnh Thần đứng lên nhẹ nhàng hòa giải: “Tiểu Lý, A Phong cũng chỉ là có lòng thôi, lên ngồi một chút là được rồi.

Tớ cũng vừa mới về nước, ngồi một lát sẽ đi ngay.”“……” Tần Lý hơi bất ngờ: “Cái gì?”
Nói cực kỳ hợp tình hợp lý gãi đúng chỗ ngứa, cứu Du Thiếu Ninh ra khỏi bối rối.Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh hắn thấy vậy hỏi một câu: “Cậu sao thế?”
Tần Lý do dự một lát, lại nghĩ đến tính cách như Trình Mộc Quân một khi đã nói là có công việc thì thật sự là có việc cần làm.

Hầu như ngoại trừ việc muốn ở cạnh hắn thì những mặt khác Trình Mộc Quân đều vô dục vô cầu.

Nghĩ đến đây Tần Lý gật đầu: “Được, vậy lên ngồi một chút.”Hương thơm lan đầy trong không khí.
Sau đó mấy người bọn họ lại kéo nhau lên lầu uống thêm chút rượu, Tần Lý nhìn như đã quên mất Trình Mộc Quân, nhưng đến 11 giờ hắn bỗng nhiên đứng lên.Trình Mộc Quân chần chờ một lát, thầm nghĩ xem có nên nhắc nhở một câu hay không, nhưng mà dựa theo thiết lập nhân vật của cậu thì chủ động nhắc đến lại càng không được.
Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh hắn thấy vậy hỏi một câu: “Cậu sao thế?”
Tần Lý: “Sắp đến giờ rồi, phải đi thôi.”