Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 22
Chương 22:
Không thể để em xảy ra chuyện gì
Đêm trước ngày Giang Lăng trở về, tôi uống một chút rượu sau đó ngủ rất say.
Cảm thấy bị người khác kéo dậy.
"Tạ Dao Ngâm, tin tức hot khắp trên mạng rồi, cậu còn ngủ ngon vậy sao?"
Tôi mơ màng mở mắt, lại nằm phịch xuống, "Lại làm sao? Vẫn là tớ đi nɠɵạı ŧìиɧ, đời sống hỗn loạn hả?"
"Đồ điên." Giang Lăng nhíu mày, "Tin tức nói cậu uống say, lái xe đâm vào người ta, bị chụp trộm."
Tôi mở mắt ra, cơn tức giận xông lên, "Tiên sư, mẹ nó ai uống say lái xe chứ?"
"Đâm xe thật sao?" Giang Lăng ngồi trước mặt tôi, nhìn cái trán đang sưng lên, "Cậu đâm người ta hay bị người ta đâm?"
Tôi uể oải, vặn người, "Tớ đâm vào đuôi xe người ta, không có chuyện gì."
"Mấy năm rồi cậu chưa lái xe? Đêm hôm đi ra ngoài làm gì?"
"Lên Weibo giải thích đi, bây giờ luôn." Giang Lăng lạnh mặt, rõ ràng có hơi tức giận.
Tôi mở máy vào Weibo, hotsearch chiếm hẳn mấy hàng.
Trong ảnh là chiếc xe thể thao của tôi, đèn xe vỡ nát.
Góc độ này rõ ràng là do chủ xe hôm qua bị đâm chụp lại, có thể người kia tự ý tung lên mạng, sau đó cư dân mạng nhận ra xe của tôi.
[Vừa nhìn là biết theo thói cũ ở nước ngoài, buổi tối đi đua xe]
[Không rõ là uống rượu hay dùng thuốc khi lái xe, ban ngành liên quan điều tra kỹ vào đấy]
[Minh tinh kiếm được nhiều tiền như thế sao? Pagani Zonda Cinque bản giới hạn, cả thế giới chỉ có năm chiếc, chắc phải 30, 40 triệu đúng không?]
[Tôi nhớ không nhầm đây là quà sinh nhật của Tần hoàng tặng cậu ta phải không?]
[Ly hôn còn hút máu như thế, có loại chồng cũ này thật là thảm.]
"Vẫn hơn là cậu không làm gì." Giang Lăng kiên trì khuyên bảo tôi, "Tớ biết cậu oan ức, nhưng cậu ở trong ngành này sức ảnh hưởng vẫn quá lớn. Nếu không lên tiếng sự việc sẽ bị chuyển thành tin tức xã hội, lúc đó không cứu vãn nổi nữa."
Tôi thở dài, "Cậu kệ tớ đi."
Giang Lăng bất lực nhíu mày, "Để tớ giải thích hộ cậu."
"Cậu mặc kệ tớ được không?" Tôi lạnh nhạt nhìn Giang Lăng, "Tớ còn không muốn quan tâm chuyện của chính mình, cậu lo lắng cái gì."
Giang Lăng khổ sở, cắn răng nói, "Đứa cháu trai này hỗn lên ngay cả người nhà cũng không nhận."
Nói xong đứng lên chuẩn bị đi.
Tôi với tay kéo tay Giang Lăng lại.
Giang Lăng quay lại, định gạt tay tôi xuống, nhưng nhìn thấy vành mắt tôi đỏ hoe, cậu đứng lặng một chỗ.
"Giang Lăng." Tôi ngẩng đầu, nước mắt trào ra, "Anh Tần không cần tớ nữa."
Giang Lăng vỗ về sau gáy tôi, "Khóc cái gì, không phải đã sớm không cần cậu nữa sao?"
Tôi bật cười nhìn cậu, "Cậu an ủi tớ đấy à?"
Giang Lăng dịu giọng, nhẹ nhàng xoa tóc tôi, "Được rồi, đừng khóc."
Tôi vừa nghe lời này, trong lòng càng thêm oan ức, cong môi ôm chân Giang Lăng khóc lên.
Sau đó Giang Lăng ghét bỏ tôi, trực tiếp đi thay quần áo.
Chu Không gọi đến khiến tôi hoảng hết cả lên, ném điện thoại cho Giang Lăng, "Cậu nghe đi, bảo là tớ chết rồi."
Giang Lăng quắc mắt nhìn tôi, ném điện thoại lại, "Ông ta bảo tớ gửi xác cậu đến thì làm thế nào?"
Tôi cắn môi, "Giang đại ca,... xin anh đấy, giúp em đi..."
"Bây giờ biết sợ rồi à?" Giang Lăng bắt máy, mở loa ngoài.
"Tạ Dao Ngâm! Cậu chết ở xó xỉnh nào rồi?!"
Tôi bịt tai lại, lui về sau hai bước.
Giang Lăng hắng giọng, "Đạo diễn Chu, tôi là Giang Lăng."
Đầu bên kia dừng một chút, "Cậu gọi thằng nhóc khốn nạn kia ra đây cho tôi!"
"Cậu ấy..." Giang Lăng liếc mắt nhìn tôi, "Gãy chân rồi, không nói chuyện được."
Tôi bất lực xoa xoa thái dương, Giang Lăng không biết nói dối.
"Kệ mẹ thằng nhóc đó gãy chân hay mồm miệng làm sao, cậu nói cho nó biết, ngày mai không đến trường phim thì không cần diễn nữa."
Giang Lăng hết cách, buông tay, "Nghe chưa, gọi cậu ngày mai đến quay phim."
Tôi ngồi trên giường khoanh tay trước ngực, một mực tìm được chết, "Không đi, ông già khốn kiếp, tưởng rằng tớ sợ ông ta chắc?"
Giang Lăng ngẩn người chỉ vào điện thoại, nói nhỏ, "Tớ chưa tắt máy."
"Tạ Dao Ngâm!!! Cậu có đến trước mặt tôi dập đầu ba cái tôi cũng không để cậu diễn nữa!!!"
Giang Lăng cười, lại chỉ vào điện thoại, "Lần này cúp rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nhìn Giang Lăng, "Cậu muốn gϊếŧ chết tớ cũng không cần phí sức thế."