[Ma Kết - Thiên Bình] Dược Ngọt

Chương 54

"Cao H?"

Sở Ma Kết chậm rãi lẩm bẩm, tông giọng của anh trầm thấp và lôi cuốn, âm cuối hơi nâng giọng, mang theo ẩn ý khá mơ hồ.

Anh nghiêng người xích lại gần Lương Thiên Bình, miệng của anh ngay vừa tầm sát bên tai của cô, lúc nói chuyện phả ra hơi nóng đúng ngay lên vành tai của cô.

Đầu của Lương Thiên Bình muốn nổ tung luôn rồi, huyết khí trào dâng, vành tai lập tức ửng đỏ lên.


Cô vừa nói, vừa giấu điện thoại di động vào trong ngăn bàn, cố gắng đổi sang chủ đề khác.

"Ừ nhỉ..." Sở Ma Kết ngoan ngoãn ngả người ra sau, miễn cưỡng nói: "Anh quên mất, xin lỗi."

Lương Thiên Bình không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, cho nên tâm trạng khẩn trương của cô cũng bớt đi một chút: "Không sao, lần sau chỉ cần chú ý là được rồi."
Cô thử thăm dò hỏi: "Anh có biết H là gì không?"

Sở Ma Kết bình tĩnh nhướng mày: "Chẳng lẽ em không biết?"

"Em... cũng không hiểu lắm." Gương mặt Lương Thiên Bình ngây ngô và trong sáng, làm ra vẻ khiêm tốn nhờ anh chỉ bảo: "Anh có thể giải thích một chút được không?"

"Được chứ..." Sở Ma Kết nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị nên thong thả giải thích cho cô: "H là viết tắt của "hoàng", tức là màu vàng, cao H nghĩa là màu rất vàng ..."

Anh chưa kịp dứt lời thì Lương Thiên Bình đã vội vàng chạy tới, xấu hổ lấy tay che miệng của anh lại: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!"

Sở Ma Kết nhìn khuôn mặt thon thả và xinh đẹp của cô gái gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy, hẹp và dài hơi xếch lên: "Bạn cùng bàn à, đã bảo đừng ngồi gần quá mà, quên rồi sao?"


Môi anh áp vào lòng bàn tay cô, lúc nói chuyện thì hai bờ môi hơi chuyển động như thể anh đang hôn tay cô.

Lương Thiên Bình khó chịu thu tay về: "Còn không phải là anh quá..."

Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là cô cảm thấy kể từ lúc hai người chính thức hẹn hò, Sở Ma Kết đã từ một người "trong nóng ngoài lạnh" trở thành kẻ "nóng cả ngoài lẫn trong", hơn nữa còn cực kỳ nồng nhiệt nữa!

Sở Ma Kết không có quấn lấy cô nữa, anh dựa vào tường lười biếng nói: "Không xem thử à?"

"Cái gì?" Lương Thiên Bình vẫn chưa hoàn hồn.

"Thì, cái tiểu thuyết người lớn giữa anh và em đó..." Sở Ma Kết nói rõ từng từ, từng chữ: "Anh có chút tò mò."

"Coi cái đầu anh á!" Lương Thiên Bình trả lời ngay mà không chút nghĩ ngợi, tự mình coi là một chuyện, nhưng cho bạn trai coi lại là một chuyện khác.
Cô lạnh lùng nhìn anh: "Từ bỏ hy vọng đi, em tuyệt đối sẽ không cho anh xem đâu."

Sở Ma Kết nhìn cô vài giây, chỉ đành thở dài và thỏa hiệp: "Được thôi."

Anh lấy điện thoại di động của mình ra: "Vậy thì anh tự xem, tên là đúng không? Đặt tên cũng không tệ lắm."

"Anh bị khùng hả?" Lương Thiên Bình thẹn quá hóa giận, giật phắt điện thoại di động trong tay anh: "Đã nói không được xem rồi mà!"

Sở Ma Kết cũng không bực, thấy bạn gái trừng mắt nhìn mình xem ra đang vô cùng tức giận, nhưng vành tai đỏ rực đã bán đứng cảm giác của cô lúc này là đang thẹn thùng và lúng túng, anh nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng mân mê vành tai của cô, quả thật là nó nóng khủng khϊếp.

"Em giật điện thoại của anh thì có tác dụng gì?"

Sở Ma Kết ung dung và chậm rãi xoa xoa phần thịt mềm mại trên vành tai của cô: "Nếu anh đã muốn xem thì lúc nào cũng có thể xem được."
Gương mặt của Lương Thiên Bình đanh lại: "Anh đang làm cái trò gì vậy?"

Sở Ma Kết: "Làm mát tai cho em."

"Cút!" Lương Thiên Bình mệt mỏi phủi tay của anh ra: "Anh thật sự muốn xem như vậy sao?"

"Cũng bình thường." Thật ra Sở Ma Kết cũng không quan tâm lắm, tiểu thuyết do học sinh cấp ba viết thì có thể ghê gớm cỡ nào chứ, nên anh cũng chỉ đơn giản là muốn trêu cô mà thôi.

Nhưng khi cô nghe đến đây, Lương Thiên Bình bất giác nghĩ tới cho dù bây giờ cô không cho anh xem, thì lúc về nhà chắc chắn anh sẽ lén xem, cô còn lạ gì sinh vật mang tên "đàn ông" này chứ?