Mãi Ở Trong Lòng Anh

Chương 40: Đi dạo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: maruru

*******

Dịch Yên lập tức ra lối thoát hiểm gọi điện thoại cho Tô Ngạn.

Rất nhanh, bên kia đã nghe máy.

Dịch Yên mở lời trước: "Sao hôm nay rảnh rỗi mà ăn cơm với em được thế? Không bận à?"

Tô Ngạn nói: "Ăn cơm rồi quay lại."

Dịch Yên: "Bận lắm à?"

Tô Ngạn vốn không định trả lời vấn đề này, nhưng Dịch Yên hỏi, anh chỉ ừ một tiếng.

"Cục TP cách bệnh viện không gần mà," tự nhiên Dịch Yên hơi buồn cười, trêu chọc anh, "Ăn một bữa cơm mà phải chạy xa như vậy, có đáng không cảnh sát Tô?"

Tô Ngạn không để ý việc bị cô trêu chọc.

Anh hỏi: "Lúc nào thì có thể ăn?"

"Bây giờ đi," Dịch Yên hỏi, "Bây giờ anh đang ở chỗ nào rồi?"

"Ngoài bệnh viện."

Dịch Yên dựa vào thành cầu thang, biết là không nhìn tới, nhưng vẫn liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên là không thấy gì.

Cô đứng thẳng dậy đi ra ngoài: "Sao mà nhanh vậy, chừng nào thì anh tới?"

"Vừa đến."

Dịch Yên băng qua hành lang: "Được, em đổi quần áo cái đã, đổi xong thì xuống."

Sau khi tắt máy, Dịch Yên vào phòng thay đồ cởϊ áσ blouse trên người ra, xuống tầng.

Vừa ra cửa, liếc mắt cái đã nhìn thấy xe của Tô Ngạn.

Dịch Yên đi qua mở cửa ghế phụ ra, ngồi xuống.

"Muốn ăn cái gì?"

Tô Ngạn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi cô.

Dịch Yên ấn nút xuống, nghiêng đầu nhìn Tô Ngạn đánh lái.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đánh tay lái.

Dịch Yên bị bệnh cuồng tay*, nhìn một lát rồi thu mắt.

*Cuồng tay: Tay khống á mọi người, mình cũng tay khống, tay kiểu này này ⇊⇊⇊[ĐTH] Mãi Ở Trong Lòng Anh - Thư Ngu - Chương 40: Đi dạo

Trả lời câu hỏi của anh: "Tùy anh, đi dạo đi."

Tô Ngạn nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt anh, Dịch Yên nói: "Bình thường em ít khi ra ngoài ăn cơm, toàn là gọi cơm hộp hoặc là tới căn-tin của bệnh viện."

Tô Ngạn lúc này mới quay đầu lại.

"Anh thì sao?" Dịch Yên hỏi, "Bình thường hay ra ngoài ăn à?"

Tô Ngạn trầm mặc vài giây, rồi mở miệng: "Rất ít."

"Trùng hợp ghê nha," Dịch Yên ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Ngạn, "Cũng ít khi ra ngoài ăn cơm mà sao anh lại hẹn em đi ăn cùng nhau thế, vì sao vậy ta?"

Đổi lại là cô lúc vừa trở về, nhìn thấy Tô Ngạn, Dịch Yên tất nhiên không dám nói chuyện như thế này với Tô Ngạn.

Nhưng dạo gần đây, quan hệ của hai người đang dần dần hòa hoãn, việc ở chung một chỗ cũng dần trở nên bình thường.

Xe đã hoà vào dòng xe cộ trên đường, mắt Tô Ngạn nhìn thẳng về phía trước, chú ý tình hình giao thông.

Nghe thấy câu hỏi của Dịch Yên, anh không trả lời.

Dịch Yên cũng chỉ trêu anh mà thôi.

Cô nhìn góc nghiêng của Tô Ngạn, nhớ tới cái tin nhắn mà cô nhận được lúc ở phòng khám.

Nội dung tin nhắn và Tô Ngạn lạnh như băng đang ngồi trước mặt cái hoàn toàn không liên quan đến nhau tẹo nào.

Nhưng đó mới chính là Tô Ngạn.

Một Tô Ngạn muốn lấy lòng cô, một Tô Ngạn cúi đầu trước mặt cô.

Hồi cao trung, cô chưa bao giờ có được cái đãi ngộ này, Dịch Yên cảm thấy Tô Ngạn như vậy có hơi kì lạ.

Rất kì lạ.

Chú ý tới ánh mắt của Dịch Yên, Tô Ngạn dời mắt qua, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.

Dịch Yên lập tức hoàn hồn.

Tự nhiên lại thấy hoảng loạn như nhìn lén mà bị bắt được.

Rất lâu rồi Dịch Yên không có loại cảm giác này, với cô, cảm giác tim đập thình thịch chỉ là chuyện của hồi học cao trung. Đã nhiều năm trôi qua mà lòng không chút gợn sóng như vậy, cứ ngỡ rằng trái tim cháy bỏng cũng nguội dần đi theo tuổi tác.

Bây giờ mới biết được, là không phải.

Cô đang xoay người lại, xe liền dừng ở một giao lộ.