Manh Sủng
Chương 68: Còn giờ đến lượt ta nắm tay nàng
Mùa đông vừa qua, bệnh cũ của hoàng đế lại tái phát. Có lẽ đến tuổi này rồi, sự già nua và cái chết chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Kỷ vương và Từ Nam Phong biết tin lập tức chọn một ít dược liệu quý tiến cung, đợi hơn nửa canh giờ, lão hoàng đế mới tỉnh lại, cho truyền hai vợ chồng vào điện.
Trước giường bệnh còn có một người, là Thập tam hoàng tử năm nay 9 tuổi.
Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong tiến vào, Từ Nam Phong một tay che cái bụng đã nhô ra, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt không giấu được vẻ hạnh phúc.
Lúc hai người vào trong điện, lão hoàng đế vươn đôi tay gầy guộc vỗ đầu Thập tam hoàng tử, khàn khàn lên tiếng “Ngọc nhi, đến thư phòng đọc sách một lát. Phụ hoàng có chuyện muốn nói riêng với Tứ ca ngươi.”
Thập tam hoàng tử ngậm ngón cái, con mắt ngây thơ đảo một vòng, ngốc nghếch nói “Nhi thần không muốn đi đọc sách, nhi thần chỉ muốn mẫu phi thôi.”
“…”
Tiểu hài tử giống như một con chim non không thể nào sống xa sự bảo bọc của mẫu thân. Và do tuổi còn quá nhỏ, tiểu hoàng tử không hiểu được một người được hoàng đế sắp chết gọi đến bên giường phụng dưỡng có ý nghĩa thế nào, cũng không hiểu được làm thế nào để bảo vệ giang sơn này.
Dù sao cũng là do tuổi quá nhỏ.
Lão hoàng đế dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thập tam hoàng tử, một lát sau mới chán nản thở dài “Toàn Phúc, đem Thập tam hoàng tử về chỗ Thục phi. Hôm nay không cần đến chỗ trẫm phụng dưỡng nữa.”
Lông mi Toàn Phúc run rẩy, khom người thưa “Dạ.”
“Giao tình của ngươi và Lão Tứ rất tốt, vì sao đột nhiên …”
Cửu công chúa cười, dứt khoát chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của Hoàng đế, cao giọng cắt ngang “Vì sao? Ngươi còn cần bổn cung đích thân nói rõ sao? Tứ ca quá thông minh, ta không khống chế hắn được. Nhưng Thập tam đệ rất ngây thơ, bổn cung vừa nhìn đã thấy thích.”
Tiểu hài tử chuyện gì cũng không hiểu, chỉ cần cho nó một viên kẹo, nó sẽ không phân biệt được đối phương là người tốt hay kẻ xấu, giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, cũng là đối tượng thao túng dễ dàng nhất.
Lão Hoàng đế run rẩy nhắm mắt “Tích Nguyệt, ngươi làm như vậy … không sợ sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời sao?”
“Chuyện sau này, ai rảnh để quan tâm.” Cửu công chúa đứng thẳng dậy, cung trang thêu mẫu đơn tầng tầng lớp lớp theo cử động của nàng mà nở rộ, quét một vòng trên nền gạch lạnh băng. Nàng hạ quyết tâm, thản nhiên nói “Sử sách chưa từng có nữ nhân nào ngồi lên vị trí kia, vậy ta sẽ thử một chút. Trong lòng phụ hoàng không có vị trí của bổn cung, vậy bổn cung cắm một đao vào lòng phụ hoàng, được không?”
Một búng máu kia cuối cùng cũng không đè x uống được. Lão hoàng đế ho xé ruột xé gan, trên chăn gối đều lấm tấm vết máu.
Cửu công chúa nhìn cảnh kia, hoàn toàn thở ơ lạnh nhạt. Nàng vẫn duy trì nụ cười lạnh lùng, chỉ có hai tay nắm chặt thành quyền đã trắng bệch, móng tay đâm thật sâu vào thịt. Nàng hơi hé môi, dường như còn nếm được vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.
Đầu tháng tư, giữa một ngày mưa gió bão bùng, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch.
Lão Hoàng đế chống đỡ đến giây cuối cùng, gọi thừa tường và vài đại thần tâm phúc tiến cung, nói là bàn quốc sự, thật ra là để viết di chiếu.
Ngày hôm sau, Hoàng đế băng hà, chuông báo tử vang khắp thành Lạc Dương. Mãn tang, tân đế đăng cơ.
Ngoài dự đoán, ngôi vị Hoàng đế không rơi vào tay Thập tam hoàng tử, cũng không phải Cửu công chúa, mà là Kỷ vương.
Vận mệnh xoay vần một vòng, cuối cùng tất cả đều trở về điểm bắt đầu.
Ngày đăng cơ hôm đó, Hoàng đế bất đắc dĩ Lưu Hoài đội mũ miện và long bào đỏ thẫm, nắm tay Từ Nam Phong đang chuyển dạ than thở “Mọi người đều bị Tiểu Cửu lừa gạt, bao gồm cả hai chúng ta. Ta vốn nghĩ muội ấy muốn buông rèm nhiếp chính nên mới tiến cử Thập tam đệ. Ai ngờ Tiểu Cửu lại lợi dụng chuyện đó k1ch thích phụ hoàng, ép ông truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta.”
Kỷ vương và Từ Nam Phong biết tin lập tức chọn một ít dược liệu quý tiến cung, đợi hơn nửa canh giờ, lão hoàng đế mới tỉnh lại, cho truyền hai vợ chồng vào điện.
Trước giường bệnh còn có một người, là Thập tam hoàng tử năm nay 9 tuổi.
Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong tiến vào, Từ Nam Phong một tay che cái bụng đã nhô ra, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt không giấu được vẻ hạnh phúc.
Lúc hai người vào trong điện, lão hoàng đế vươn đôi tay gầy guộc vỗ đầu Thập tam hoàng tử, khàn khàn lên tiếng “Ngọc nhi, đến thư phòng đọc sách một lát. Phụ hoàng có chuyện muốn nói riêng với Tứ ca ngươi.”
Thập tam hoàng tử ngậm ngón cái, con mắt ngây thơ đảo một vòng, ngốc nghếch nói “Nhi thần không muốn đi đọc sách, nhi thần chỉ muốn mẫu phi thôi.”
“…”
Tiểu hài tử giống như một con chim non không thể nào sống xa sự bảo bọc của mẫu thân. Và do tuổi còn quá nhỏ, tiểu hoàng tử không hiểu được một người được hoàng đế sắp chết gọi đến bên giường phụng dưỡng có ý nghĩa thế nào, cũng không hiểu được làm thế nào để bảo vệ giang sơn này.
Dù sao cũng là do tuổi quá nhỏ.
Lão hoàng đế dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thập tam hoàng tử, một lát sau mới chán nản thở dài “Toàn Phúc, đem Thập tam hoàng tử về chỗ Thục phi. Hôm nay không cần đến chỗ trẫm phụng dưỡng nữa.”
Lông mi Toàn Phúc run rẩy, khom người thưa “Dạ.”
“Giao tình của ngươi và Lão Tứ rất tốt, vì sao đột nhiên …”
Cửu công chúa cười, dứt khoát chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của Hoàng đế, cao giọng cắt ngang “Vì sao? Ngươi còn cần bổn cung đích thân nói rõ sao? Tứ ca quá thông minh, ta không khống chế hắn được. Nhưng Thập tam đệ rất ngây thơ, bổn cung vừa nhìn đã thấy thích.”
Tiểu hài tử chuyện gì cũng không hiểu, chỉ cần cho nó một viên kẹo, nó sẽ không phân biệt được đối phương là người tốt hay kẻ xấu, giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, cũng là đối tượng thao túng dễ dàng nhất.
Lão Hoàng đế run rẩy nhắm mắt “Tích Nguyệt, ngươi làm như vậy … không sợ sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời sao?”
“Chuyện sau này, ai rảnh để quan tâm.” Cửu công chúa đứng thẳng dậy, cung trang thêu mẫu đơn tầng tầng lớp lớp theo cử động của nàng mà nở rộ, quét một vòng trên nền gạch lạnh băng. Nàng hạ quyết tâm, thản nhiên nói “Sử sách chưa từng có nữ nhân nào ngồi lên vị trí kia, vậy ta sẽ thử một chút. Trong lòng phụ hoàng không có vị trí của bổn cung, vậy bổn cung cắm một đao vào lòng phụ hoàng, được không?”
Một búng máu kia cuối cùng cũng không đè x uống được. Lão hoàng đế ho xé ruột xé gan, trên chăn gối đều lấm tấm vết máu.
Cửu công chúa nhìn cảnh kia, hoàn toàn thở ơ lạnh nhạt. Nàng vẫn duy trì nụ cười lạnh lùng, chỉ có hai tay nắm chặt thành quyền đã trắng bệch, móng tay đâm thật sâu vào thịt. Nàng hơi hé môi, dường như còn nếm được vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.
Đầu tháng tư, giữa một ngày mưa gió bão bùng, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch.
Lão Hoàng đế chống đỡ đến giây cuối cùng, gọi thừa tường và vài đại thần tâm phúc tiến cung, nói là bàn quốc sự, thật ra là để viết di chiếu.
Ngày hôm sau, Hoàng đế băng hà, chuông báo tử vang khắp thành Lạc Dương. Mãn tang, tân đế đăng cơ.
Ngoài dự đoán, ngôi vị Hoàng đế không rơi vào tay Thập tam hoàng tử, cũng không phải Cửu công chúa, mà là Kỷ vương.
Vận mệnh xoay vần một vòng, cuối cùng tất cả đều trở về điểm bắt đầu.
Ngày đăng cơ hôm đó, Hoàng đế bất đắc dĩ Lưu Hoài đội mũ miện và long bào đỏ thẫm, nắm tay Từ Nam Phong đang chuyển dạ than thở “Mọi người đều bị Tiểu Cửu lừa gạt, bao gồm cả hai chúng ta. Ta vốn nghĩ muội ấy muốn buông rèm nhiếp chính nên mới tiến cử Thập tam đệ. Ai ngờ Tiểu Cửu lại lợi dụng chuyện đó k1ch thích phụ hoàng, ép ông truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta.”