*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Kiến Quốc giống như không nhìn thấy ánh mắt của những người kia, chỉ kéo cơ thể của Trần Thanh Thảo lại rồi nói với cô: "Muốn đi đâu."
"Cứ đi... đi, tiếp tục bước đi." Hai tay Trần Thanh Thảo ôm chặt cổ Đinh Kiến Quốc, sau khi nghe những lời Đinh Kiến Quốc nói thì cô chỉ tự lẩm bẩm một mình.
Cô thực sự muốn chỉ như thế này, được đi cùng Đinh Kiến Quốc mãi mãi, đi cả đời như vậy...
Vĩnh Kỳ, em cách anh gần như vậy, anh có nghe thấy giọng nói của em không?
Anh đừng sợ, sẽ sớm thôi, anh sẽ sớm sống lại thôi.
Bóng của hai người càng lúc càng dài dưới ánh đèn, đẹp đẽ như vậy.
Mà cách hai người không xa, một chiếc xe luôn chạy sát theo sau Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc.