Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 123: Dạy Hư



Nghiêm Thấm quay đầu lại, nhìn thấy đôi chân dài của chàng trai bước xuống xe.

Quý Hậu nheo đôi mắt, dừng trên mặt Doãn Kinh Mặc, hai ba giây sau phóng đãng nhìn về phía Nghiêm Thấm: "Ai nói ông đây thích chân thiện mỹ*? Cậu đây nếu hư đến độ ám cả vào xương tuỷ rồi, tôi và cậu mới thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
(*)Có nghĩa là bản chất ban đầu của sự chân thành thực sự, hạnh phúc vị tha, lời nói và việc làm đẹp.

Nó thường được dùng để mô tả đạo đức và bản chất của con người.

Ý bảo Nghiêm Thấm không cần giấu giếm.


Quý Hậu ngồi trên xe máy cúi người mặt đối mặt Nghiêm Thấm, Nghiêm Thấm nhìn chằm chằm chàng trai phóng túng đứng gần cô trong gang tấc..

"Làm sao cậu biết tôi sẽ thất vọng nếu cậu không nói với tôi? Kể cả cậu giết người phóng hoả, ông đây vẫn gọi cậu là anh em, tiểu nha đầu còn muốn giả bộ che giấu khó chịu, như vậy đã được chưa? Để tôi xem xem chuyện như nào mới có thể khiến tôi thất vọng, hửm?"
Nghiêm Thấm sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Doãn Kinh Mặc đã đi tới ôm lấy cô kéo vào trong ngực.

"Quý Hậu." Đối với giáo bá nhỏ hơn hắn một tuổi này, hắn vẫn có thể nhận ra mặc dù Quý Hậu đang đội mũ bảo hiểm.

"Đi đây." Quý Hậu phớt lờ, cũng không hề có ý định chào hỏi, nói một tiếng với Nghiêm Thấm và rời đi ngay.