Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 323: Chương 323


Ninh Thời Khiêm là đội trưởng đội hình sự, tư duy nhạy bén không giống bình thường, nhưng bị Tiêu Y Đình làm rối một hồi như vậy, phản ứng như vậy cũng quá là chậm chạp rồi, nghiễm nhiên quên mất mình mới là người thân thích của Ninh Hồi, người làm chú tư như anh ở trong nhà còn được gọi là bố tư, so với Tiêu Y Đình không biết thân thiết hơn bao nhiêu lần, dựa vào cái gì phải cho Tiêu Y Đình lì xì?Chính anh ấy nói mãi nói mãi rồi cũng cười.

Khi bữa tiệc kết thúc Ninh Chí Khiêm cũng không thể tới, Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh tiễn khách, cảm ơn mọi người đến tham dự, đây căn bản là một việc rất bình thường, nhưng Tiêu Y Đình có được một cô con gái, cũng đứng ở một bên cảm ơn khách khứa, luôn làm cho mọi người dở khóc dở cười.

“Dì Ôn, dì đừng cười con, con với đứa bé này có duyên, con rất thật lòng thích Hồi bảo của chúng ta, sau này con có thể coi Hồi bảo là con gái ruột, đi học lấy chồng gì đó cũng có một phần của con!” Tiêu Y Đình không thấy xấu hổ dù chỉ một chút, mà Ninh Hồi vẫn luôn ở trong lòng anh ấy cũng rất tự tại, giống như đang ở trong lòng bố ruột con bé vậy, dáng vẻ thích thú, miệng nhỏ cong mãi như trăng lưỡi liềm, cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ còn thỉnh thoảng dán lên mặt Tiêu Y Đình, lúc vô cùng vui vẻ thì nâng lên hôn hôn, quả thực làm Tiêu Y Đình vui đến nỗi sắp quên mình cũng có con trai ruột, đây chính là con gái của anh ấy! Liền nói, “Tôi thấy Ninh nhị cứ giấu giấu giếm giếm hai bảo bối này không mang cho chúng ta nhìn, vật nhỏ đáng yêu như vậy dù là ai cũng muốn cướp đi! Đúng rồi, Ngộ bảo bối thì sao ? Tôi dứt khoát mang về nhà luôn!”Ninh Ngộ cũng không có không khí tiết như Ninh Hồi, vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Hồi, đây rõ ràng là người lạ, vì sao cứ bế em gái mãi? Còn bế cả một buổi tối? Nhưng cậu không biết nói nha! Chỉ có thể dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm, trong mắt của người lớn thì chính là ánh mắt lạnh lùng.

“Nhóc Ngộ bảo bảo này, vượt trội đấy, ánh mắt giống y hệt Ninh nhị, sau này chỉ sợ cũng là nhân vật hung ác!” Rõ ràng Tiêu Y Đình cảm thấy không chiếm được gì hay từ chỗ Ninh Ngộ, vẫn là ôm Ninh Ngộ chơi đùa thôi, “Hồi bảo bảo, con gái ngoan”, gọi mãi không dừng.

Ninh Hồi là một đứa trẻ hiếu kỳ, đột nhiên phát hiện trên cổ “ba ba” có một sợi dây nhỏ, cái tay nhỏ với với, liền túm được rồi, vừa túm được là kéo ra ngoài, kết quả kéo ra một miếng ngọc bội.

Một khối ngọc trắng trong vắt, miệng Ninh Hồi cong lên, cầm ngọc chơi.

Tiêu Y Đình vừa nhìn thấy, ây ya, con gái thật có mắt nhìn! Lập tức lấy ngọc bội xuống, tròng lên cổ Ninh Hồi, “Ninh Hồi thích, cầm về nhà chơi đi!”Diệp Thanh Hòa âm thầm lắc đầu, cũng không phải là tiếc ngọc bội, tiền tài đối với cô ấy đều là vật ngoài thân, nguyên nhân cô ấy buồn bã chỉ có một, anh hai* của cô ấy thích trẻ con như vậy, muốn một đứa con gái như vậy, nhưng mà, cô lại không thể sinh cho anh…*Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa xưng hô là anh hai và em gái.