Ngỡ
Chương 83: Ngoại truyện 4
Tiểu Nguyệt Nha đã lên ba, tới tuổi đi nhà trẻ rồi.
Vị cha già Tống Ngạn Thành xót hết cả lòng, vào đêm trước ngày tới trường đầu tiên anh cứ sững sờ cả đêm không ngủ được, ngồi trong phòng làm việc suy tư nát óc. Lê Chi đang ngủ thì tỉnh giấc, phát hiện phòng làm việc vẫn sáng đèn, cô đẩy cửa bước vào, “Trời đất! Anh vẫn còn chưa ngủ sao?”
Tống Ngạn Thành sốt ruột vò đầu, nói: “Ngày mai Nguyệt Nha đi học, anh lo con bé sẽ bị bắt nạt.”
Lê Chi buồn cười, “Không đến mức đó đâu.”
Tống Ngạn Thành lại không cho là vậy, “Con bé là người kiệm lời, thích yên tĩnh, cũng rất hiểu chuyện và biết cách chăm sóc người khác. Em xem, con bé chẳng bao giờ khóc lóc, cho dù có thích món đồ chơi nào đi chăng nữa thì đều chỉ nhìn bằng ánh mắt trông mong chứ không bao giờ chủ động mở miệng đòi anh mua. Tới lớp có nhiều bạn nhỏ vây quanh như vậy, chẳng may lại toàn mấy đứa nhóc nghịch ngợm quậy phá thì làm thế nào bây giờ?”
Lê Chi nghe anh nói xong cũng sửng sốt.
Thực ra lời này cũng có ý đúng, con gái của bọn họ thực sự giống thiên sứ. Từ lúc đầy tháng tới giờ, cô bé Nguyệt Nha như muốn bù đắp lại tất cả những nỗi vất vả mà mẹ phải chịu lúc mang thai. Tiểu Nguyệt Nha rất xinh đẹp, thừa hưởng cả gen tốt của cả bố và mẹ. Từ khi cô bé chào đời Tống Ngạn Thành đã thành người cuồng con gái, yêu con hết lòng hết dạ.
Lo nghĩ khó nhịn, anh nói với Lê Chi: “Hay là, để cho Nguyệt Nha sang năm đi học được không em?”
Lê Chi cảm nhận được Tống Ngạn Thành có chút không ổn.
[Hai người này đồng cam cộng khổ vậy luôn! Lê Chi thật là người nhân nghĩa!]
[Người đại diện này cũng rất khiêm tốn, không hay xuất hiện bên cạnh Lê Chi đâu.]
[Haizzz, cho nên mới nói, sự việc năm đó ấy, anh ta vô tội mà.]
Ngay sau ngày tập san kia được công bố, Mao Phi Du không tới phòng làm việc, nói là xin nghỉ ốm.
Lê Chi đi tới chỗ anh ta ở, gõ cửa rầm rầm.
Mao Phi Du mở cửa, tóc bù xù, tinh thần chán chường, còn chưa tỉnh ngủ.
Dáng vẻ hiện giờ hình như cô đã từng thấy ngày trước.
Năm đó dư luận đều chỉ trích tới lịch sử đen tối của anh ta, vì vậy anh ta muốn từ chức, nhưng Lê Chi vẫn khăng khăng muốn giữ anh ta lại.
Lúc này đây, Lê Chi thậm chí còn chẳng cần mở lời.
Vừa thấy người, mắt Mao Phi Du đã dần đỏ hoe.
Lê Chi níu lấy cánh tay anh ta, “Đi, tham gia sự kiện với tôi!”
Mao Phi Du giãy giụa, “Không cần. Tôi không đi.”
“Anh sợ cái gì?” Lê Chi nhíu mày, “Năm đó không phải do anh sai! Anh cứ trốn tránh như vậy chỉ làm người ta chế giễu thêm mà thôi!”
Mao Phi Du mặc dù không đồng ý, nhưng rõ ràng bước chân đã dần thả lỏng, thất tha thất thểu rời đi cùng cô.
Trong sự kiện bình chọn cho giải Người đại diện xuất sắc nhất của ngành giải trí, Mao Phi Du không đăng ký tham gia. Anh ta cứ đứng ở cửa nơi tổ chức sự kiện, chần chờ, “Hay, hay là tôi không đi nữa.”
Lê Chi hung hăng đạp cho anh ta một cước, “Anh có phải đàn ông không? Làu nhà làu nhàu!”
Hai người tiến vào hội trường, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Mao Phi Du như vác nặng trên lưng, hô hấp loạn nhịp.
Lê Chi véo tay anh ta một cái, nói một cách đầy kiên định: “Sợ cái gì, có tôi làm chỗ dựa của anh rồi!”
Con đường mà cô đã đi, dù là ngập ngụa trong bùn lầy, hay là tầm thường chẳng được ai biết đến, rồi tới lúc được vạn người ngưỡng mộ, Mao Phi Du luôn là người đã đứng sát bên cô, kề vai sát cánh cùng cô. Nếu như anh ta đã không vứt bỏ cô, vậy thì cô cũng sẽ không vứt bỏ anh ta.
Những ánh mắt dò xét đưa tới, Lê Chi lại càng thẳng lưng hơn, khí chất tự tin toát ra từ khuôn mặt. Mao Phi Du quay đầu, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, trong nháy mắt vành mắt đã nóng lên.
――
Tới mùa thu Lê Chi vào đoàn, tiến hành quay bộ phim “Chuyện cũ ở Akita*”.
(*) Thành phố Akita: là tỉnh lị của tỉnh Akita ở vùng Tohoku, đảo Honshu, Nhật Bản.
Đây là lần thứ hai cô hợp tác với đạo diễn của bộ phim “Anh cũng thích em”, đã có danh tiếng từ tác phẩm trước nên giờ đây có hàng vạn người đang chống mắt trông chờ lần này, từ lúc ra thông cáo chính thức đã có rất nhiều người quan tâm.
Nhưng tình hình năm nay đã khác trước, ở bên Vân Nam mưa to liên tục, lũ lụt nghiêm trọng. Cả đoàn đội thay nhau khuyên nhủ, muốn Lê Chi từ bỏ bộ phim này. Hiện tại quyền chủ động chọn kịch bản đã rất nhiều rồi, không hề thiếu kịch bản tốt ngang ngửa bộ này để cô chọn. Nhưng chẳng hiểu sao, cô vẫn rất kiên trì với lựa chọn của mình.
Trợ lý của cô lo sốt vó, nói chuyện với Mao Phi Du, “Tình hình lũ lụt ở bên đó thực sự nghiêm trọng, hiện tại nếu vào đoàn quả thực là không an toàn, anh có thể đi khuyên nhủ chị Chi Chi không ạ?”
Mao Phi Du lắc đầu, “Có khuyên cũng bằng thừa.”
Người khác có thể không biết, nhưng anh ta thì khác.
Tống Ngạn Thành buồn cười, “Vừa ngứa* rồi đó, vậy sau này sẽ là gì nào?”
(*) “Dương” trong “thất niên chi dương” có nghĩa là ngứa.
Lê Chi dương dương đắc ý, “Thì là thiên trường địa cửu chứ còn gì nữa!”
Vị cha già Tống Ngạn Thành xót hết cả lòng, vào đêm trước ngày tới trường đầu tiên anh cứ sững sờ cả đêm không ngủ được, ngồi trong phòng làm việc suy tư nát óc. Lê Chi đang ngủ thì tỉnh giấc, phát hiện phòng làm việc vẫn sáng đèn, cô đẩy cửa bước vào, “Trời đất! Anh vẫn còn chưa ngủ sao?”
Tống Ngạn Thành sốt ruột vò đầu, nói: “Ngày mai Nguyệt Nha đi học, anh lo con bé sẽ bị bắt nạt.”
Lê Chi buồn cười, “Không đến mức đó đâu.”
Tống Ngạn Thành lại không cho là vậy, “Con bé là người kiệm lời, thích yên tĩnh, cũng rất hiểu chuyện và biết cách chăm sóc người khác. Em xem, con bé chẳng bao giờ khóc lóc, cho dù có thích món đồ chơi nào đi chăng nữa thì đều chỉ nhìn bằng ánh mắt trông mong chứ không bao giờ chủ động mở miệng đòi anh mua. Tới lớp có nhiều bạn nhỏ vây quanh như vậy, chẳng may lại toàn mấy đứa nhóc nghịch ngợm quậy phá thì làm thế nào bây giờ?”
Lê Chi nghe anh nói xong cũng sửng sốt.
Thực ra lời này cũng có ý đúng, con gái của bọn họ thực sự giống thiên sứ. Từ lúc đầy tháng tới giờ, cô bé Nguyệt Nha như muốn bù đắp lại tất cả những nỗi vất vả mà mẹ phải chịu lúc mang thai. Tiểu Nguyệt Nha rất xinh đẹp, thừa hưởng cả gen tốt của cả bố và mẹ. Từ khi cô bé chào đời Tống Ngạn Thành đã thành người cuồng con gái, yêu con hết lòng hết dạ.
Lo nghĩ khó nhịn, anh nói với Lê Chi: “Hay là, để cho Nguyệt Nha sang năm đi học được không em?”
Lê Chi cảm nhận được Tống Ngạn Thành có chút không ổn.
[Hai người này đồng cam cộng khổ vậy luôn! Lê Chi thật là người nhân nghĩa!]
[Người đại diện này cũng rất khiêm tốn, không hay xuất hiện bên cạnh Lê Chi đâu.]
[Haizzz, cho nên mới nói, sự việc năm đó ấy, anh ta vô tội mà.]
Ngay sau ngày tập san kia được công bố, Mao Phi Du không tới phòng làm việc, nói là xin nghỉ ốm.
Lê Chi đi tới chỗ anh ta ở, gõ cửa rầm rầm.
Mao Phi Du mở cửa, tóc bù xù, tinh thần chán chường, còn chưa tỉnh ngủ.
Dáng vẻ hiện giờ hình như cô đã từng thấy ngày trước.
Năm đó dư luận đều chỉ trích tới lịch sử đen tối của anh ta, vì vậy anh ta muốn từ chức, nhưng Lê Chi vẫn khăng khăng muốn giữ anh ta lại.
Lúc này đây, Lê Chi thậm chí còn chẳng cần mở lời.
Vừa thấy người, mắt Mao Phi Du đã dần đỏ hoe.
Lê Chi níu lấy cánh tay anh ta, “Đi, tham gia sự kiện với tôi!”
Mao Phi Du giãy giụa, “Không cần. Tôi không đi.”
“Anh sợ cái gì?” Lê Chi nhíu mày, “Năm đó không phải do anh sai! Anh cứ trốn tránh như vậy chỉ làm người ta chế giễu thêm mà thôi!”
Mao Phi Du mặc dù không đồng ý, nhưng rõ ràng bước chân đã dần thả lỏng, thất tha thất thểu rời đi cùng cô.
Trong sự kiện bình chọn cho giải Người đại diện xuất sắc nhất của ngành giải trí, Mao Phi Du không đăng ký tham gia. Anh ta cứ đứng ở cửa nơi tổ chức sự kiện, chần chờ, “Hay, hay là tôi không đi nữa.”
Lê Chi hung hăng đạp cho anh ta một cước, “Anh có phải đàn ông không? Làu nhà làu nhàu!”
Hai người tiến vào hội trường, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Mao Phi Du như vác nặng trên lưng, hô hấp loạn nhịp.
Lê Chi véo tay anh ta một cái, nói một cách đầy kiên định: “Sợ cái gì, có tôi làm chỗ dựa của anh rồi!”
Con đường mà cô đã đi, dù là ngập ngụa trong bùn lầy, hay là tầm thường chẳng được ai biết đến, rồi tới lúc được vạn người ngưỡng mộ, Mao Phi Du luôn là người đã đứng sát bên cô, kề vai sát cánh cùng cô. Nếu như anh ta đã không vứt bỏ cô, vậy thì cô cũng sẽ không vứt bỏ anh ta.
Những ánh mắt dò xét đưa tới, Lê Chi lại càng thẳng lưng hơn, khí chất tự tin toát ra từ khuôn mặt. Mao Phi Du quay đầu, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, trong nháy mắt vành mắt đã nóng lên.
――
Tới mùa thu Lê Chi vào đoàn, tiến hành quay bộ phim “Chuyện cũ ở Akita*”.
(*) Thành phố Akita: là tỉnh lị của tỉnh Akita ở vùng Tohoku, đảo Honshu, Nhật Bản.
Đây là lần thứ hai cô hợp tác với đạo diễn của bộ phim “Anh cũng thích em”, đã có danh tiếng từ tác phẩm trước nên giờ đây có hàng vạn người đang chống mắt trông chờ lần này, từ lúc ra thông cáo chính thức đã có rất nhiều người quan tâm.
Nhưng tình hình năm nay đã khác trước, ở bên Vân Nam mưa to liên tục, lũ lụt nghiêm trọng. Cả đoàn đội thay nhau khuyên nhủ, muốn Lê Chi từ bỏ bộ phim này. Hiện tại quyền chủ động chọn kịch bản đã rất nhiều rồi, không hề thiếu kịch bản tốt ngang ngửa bộ này để cô chọn. Nhưng chẳng hiểu sao, cô vẫn rất kiên trì với lựa chọn của mình.
Trợ lý của cô lo sốt vó, nói chuyện với Mao Phi Du, “Tình hình lũ lụt ở bên đó thực sự nghiêm trọng, hiện tại nếu vào đoàn quả thực là không an toàn, anh có thể đi khuyên nhủ chị Chi Chi không ạ?”
Mao Phi Du lắc đầu, “Có khuyên cũng bằng thừa.”
Người khác có thể không biết, nhưng anh ta thì khác.
Tống Ngạn Thành buồn cười, “Vừa ngứa* rồi đó, vậy sau này sẽ là gì nào?”
(*) “Dương” trong “thất niên chi dương” có nghĩa là ngứa.
Lê Chi dương dương đắc ý, “Thì là thiên trường địa cửu chứ còn gì nữa!”