Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 21: 21
"Bạn...!trai?"
Khó khi nào có chuyện có thể khiến Lạc Tu chấn kinh đến mức phải xác nhận lại một lần.
"Đúng vậy!" Trợ lý lòng đầy căm phẫn cáo trạng: "Còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sắp kết hôn nữa chứ!"
Lạc Tu thu liễm thần sắc, mắt nhìn nơi khác: "Cậu nghe ai nói vậy?"
"Chính tai em nghe thấy Cố Niệm nói! Vừa rồi cô ấy nói chuyện điện thoại với bạn trai em đều nghe rõ, mở miệng chính là "anh yêu" rồi còn "em yêu anh" nữa, aiii buồn nôn chết đi được!"
"Ừm."
Trợ lý tức giận chờ xem phản ứng của ông chủ nhà mình, trong đầu gảy bàn tính làm cách nào lạm dụng chức quyền cho cái cô biên kịch nhỏ nhoi không biết trời cao đất dày kia một bài học, chính mình đã có bạn trai rồi mà còn cố tình muốn câu dẫn ông chủ.
Hừ hừ hừ!
Nhưng cậu chờ mãi chờ mãi cũng chỉ chờ được Lạc Tu đứng dậy phủi phủi nếp nhăn trên quần áo.
Cậu phát ngốc: "Ông chủ, anh không có gì muốn hỏi sao?"
Lạc Tu tựa như khó hiểu ngoái đầu lại.
Đồng tử màu hổ phách ngưng lại như nhớ đến chuyện gì.
"Đưa trà cho cô ấy chưa?"
Trợ lý nghe xong ngay tức khắc xù lông: "Đã đến mức này rồi mà anh còn quan tâm chuyện nhỏ kia hả?!"
Lạc Tu cúi người cầm lên quyển《 Nam Hoa Kinh 》trên bàn, thong thả ung dung lật hai trang.
"Vậy phải làm gì à?"
"Tất nhiên là phải để cho cô ấy biết trời cao đất rộng, không dám tuỳ tiện bắt cá hai tay nữa.
Người gì đâu sắp kết hôn còn dám quyến rũ người khác!"
Trợ lý nói một tràng dài, phẫn nộ đến nghẹn đỏ mặt.
Khoé môi Lạc Tu cong cong: "Cô ấy cũng chưa làm gì hết."
"Cô ấy chỉ thiếu bước dắt anh đi thuê phòng thôi! À không, suýt chút nữa đã bá vương ngạnh thượng cung anh trong phòng khách sạn rồi còn gì? Sao gọi là chưa làm gì được?!"
"Vậy cô ấy thành công chưa?"
"....!Chưa."
Lạc Tu đóng sách lại, khẽ cười: "Nếu đã không thành công, vậy tôi trả thù cái gì?"
"......" Trợ lý nghẹn lời nửa ngày cũng không phản bác lại được.
Cho đến khi Lạc Tu gom hết mấy quyển sách muốn rời đi cậu liền gấp gáp: "Kiểu con gái rõ ràng đã có bạn trai còn muốn đánh chủ ý lên người anh như thế anh cũng không thèm để ý sao??"
Lạc Tu bình thản trả lời: "Tại sao tôi phải để ý?"
Hai mắt trợ lý trợn to như cá chết.
Nếu không phải vừa rồi chính đôi chân này chạy đi chính đôi tay này cầm bình giữ nhiệt đem cho người ta thì cậu đã tin những gì ông chủ nói.
"Ủa? Lạc Tu tiên sinh, hai người còn chưa về sao?"
Đột nhiên một giọng nữ vang lên.
"!"
Trợ lý sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, hoảng sợ quay đầu lại.
Đập vào mắt cậu là cô gái nhỏ tay ôm chặt bình giữ nhiệt đang nghi hoặc đi tới.
Gương mặt cô đã quét đi vẻ biếng nhác, thay vào đó là đôi mắt cười cong cong như trăng non, khẽ nghiêng đầu nhìn trợ lý rồi lại nhìn Lạc Tu.
"Lạc Tu tiên sinh, cảm ơn trà của anh nhé.
Tôi vừa uống thử, ngon thật đó! Lát nữa về phòng tôi sẽ uống hết!"
"......"
Đôi tay đang vân vê mấy quyển sách của Lạc Tu khựng lại.
Anh xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ, ý cười ôn hoà trong mắt loang lổ, lại tựa như có phân âm u nhỏ vụn.
"Cố tiểu thư thích là được rồi."
"Tất nhiên là tôi rất thích rồi! Anh tặng cái gì tôi cũng đều thích hết!"
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi lắc nhẹ bình giữ nhiệt đang nâng niu trong tay.
Hôm nay cô nhận được món quà đầu tiên của con trai bảo bối, chuyện này đủ để cô vui vẻ đến mức đi đường cũng sắp bay lên tận mấy tháng đó!
"Anh cứ yên tâm, tối nay uống xong tôi sẽ lau rửa bình giữ nhiệt sạch sẽ, ngày mai trả lại cho anh nhé."
Trợ lý lén lút trừng mắt với cô, một chút tâm tư đen tối này cậu nhìn thấu rồi, lại còn cả gan làm hồ ly tinh ư, cậu khẽ hừ một tiếng:
"Loại đồ vật này Lạc ca không thiếu, đem ra ngoài rồi sẽ không ——"
"Hàm Vũ."
Lạc Tu cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Trợ lý chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức im miệng không dám ho he.
Cố Niệm nghe được Lạc Tu đè nén thanh âm, có chút không hiểu vì sao, cô cũng phát hiện tối nay thái độ của trợ lý nhỏ đối với cô giống như....!không thân thiện cho lắm.
Cô nghĩ mãi cũng không thông, nhưng chung quy người này không phải Lạc Tu cho nên cô cũng lười nghĩ nhiều.
"Lạc Tu tiên sinh, hai người mau trở về đi.
Ở đây cách khách sạn khá xa, trời tối lái xe phải thật cẩn thận đó."
"Ừm."
"Vậy ngày——"
Cố Niệm còn chưa nói xong thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời, cô cầm lên nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị "Lâm Nam Thiên".
Cô cầm điện thoại đang rung ngước lên, trợ lý đứng bên cạnh lập tức chột dạ dời tầm mắt, Cố Niệm cũng không để ý chỉ nở nụ cười với Lạc Tu:
"Ngày mai gặp lại!"
"......"
Cố Niệm bước ra ngoài vài bước mới nhận điện thoại.
Khoảng cách mấy mét, thanh âm cô gái mang ý cười truyền đến, từ gương mặt nghiêng nghiêng thấp thoáng thấy được mặt mày thích ý ôn nhu của cô, giọng nói nhỏ nhẹ càng lúc càng xa.
Lạc Tu nheo mắt nhìn theo thân ảnh đang dần xa.
Một tay cô cầm điện thoại, tay kia như vô ý lại tự nhiên mà đem bình giữ nhiệt của anh ôm gắt gao vào lòng.
Là do cô ấy diễn đến nhập tâm, hay là vốn dĩ cô đối xử với bất cứ ai bên cạnh đều như vậy?
Lạc Tu nhìn theo bóng lưng kia thật lâu không nói một lời.
Bên cạnh vẫn còn một trợ lý đang phẫn nộ trừng mắt: "Người gọi đến chắc chắn là bạn trai cô ấy, em vừa thấy được, tên liên lạc kia là Lâm cái gì đó Thiên, chữ ở giữa lại nhìn không rõ."
.....
"Mẹ em nói đúng ơi là đúng, con gái lớn lên xinh đẹp đều là kẻ lừa đảo! Cô ấy khác gì những người khác trong vòng giải trí đâu, không thừa nhận không chịu trách nhiệm, chỉ muốn trong khoảng thời gian hai tháng ở đoàn phim phát triển một đoạn tình cảm hường phấn, vừa đóng máy thì đường ai nấy đi!"
.....
Trợ lý phát giận nửa ngày cũng không thấy đương sự phản ứng gì, xoay người lại mới phát hiện ông chủ nhà mình đã đi ra ngoài từ lúc nào.
"Úi! Lạc ca, chờ em với!"
Trợ lý vội vàng cầm túi đồ dùng, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.
Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.