Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 26: 26
Edit: Đầu Gỗ
Sau khi Cố - học viên mới của Tony lão sư - Niệm nghiêm túc cẩn thận giúp Lạc Tu sấy khô tóc, cô tự giác chạy ra ngoài đợi anh thay quần áo.
Chu Hàm Vũ như thường lệ đúng bảy giờ đem bữa sáng đến cho Lạc Tu, vì thế đúng lúc bắt gặp Cố Niệm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng trước cửa phòng.
Cậu ngạc nhiên đứng lại: "Biên kịch Cố? Sao cô lại ở đây?"
Cố Niệm nghe có người gọi nên quay đầu lại, thấy người đến là Chu Hàm Vũ thì cong mắt cười: "Tôi đang đợi Lạc Tu tiên sinh á."
"?"Chu Hàm Vũ sửng sốt, "Cô chờ Lạc ca làm gì?"
"Đương nhiên là mời anh ấy đi ăn bữa sáng sinh nhật rồi."
Chu Hàm Vũ bị lượng tin tức này làm cho chấn động, phản ứng đầu tiên là giơ cao túi đựng bữa sáng trong tay lên: "Cô mời Lạc ca ăn sáng, vậy còn tôi phải làm sao?"
Cố Niệm vỗ vỗ vai cậu: "Hôm nay cậu được nghỉ có lương, tôi làm việc thay cậu, vui không?"
Chu Hàm Vũ: "Không đi làm tất nhiên phải vui—— từ từ đã!"
Cố Niệm bị cậu hét lên làm cho hoảng sợ, cảnh giác mà rút tay về: "Cậu bị sao vậy?"
"Cô vừa mới nói bữa sáng gì đó?"
"À, bữa sáng sinh nhật."
"Cô biết hôm nay là sinh nhật Lạc ca?"
"Biết chứ."
"Làm sao cô biết được?!"
"......"
Cố Niệm chột dạ lãng tránh ánh mắt Chu Hàm Vũ, cô còn chưa lấy lại được《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》, đương nhiên không thể lấy lý do biết được từ đó rồi.
Tính toán một lúc, Cố Niệm một mặt điềm tĩnh quay lại: "À thì, đoàn phim cần thông tin của diễn viên mà, công ty cậu có gửi qua."
Chu Hàm Vũ nhíu mày, có vẻ không tin cho lắm: "Tổ nhân sự đoàn phim cũng thật là, quá vô trách nhiệm tiết lộ thông tin riêng tư như vậy...."
Sau đó lại hất cằm nhìn Cố Niệm: "Cho dù cô biết hôm nay là sinh nhật Lạc ca, sáng sớm tìm đến đây cũng vô dụng thôi, Lạc ca sẽ không ra ngoài với cô đâu."
Cố Niệm: "Tại sao chứ?"
Chu Hàm Vĩ không chút nghĩ ngợi: "Tất nhiên là vì Lạc ca chưa bao giờ ăn sinh——"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng khép hờ trước mặt hai người bị người bên trong kéo ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen thẳng thớm bước ra.
Chu Hàm Vũ quay sang, một giây sau nghẹn họng nhìn trân trối.
Trầm mặc nhìn người nọ mấy giây, cậu mới lẩm bẩm hỏi: "Lạc...!Lạc ca, anh đây là, muốn ra ngoài?"
"Ừ."
"Nhưng mà hôm nay là...!anh muốn đi đâu vậy?"
Lạc Tu không trả lời mà ngoảnh đầu sang người bên cạnh: "Chúng ta đi đâu?"
Cố Niệm không phát hiện ra câu này thiếu đại từ xưng hô bất bình thường, cô giơ ngón trỏ: "Trước tiên sẽ đưa anh đi ăn bữa sáng ngon nhất trong thị trấn!"
Lạc Tu gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn trợ lý của mình: "Đi ăn sáng."
Chu Hàm Vũ: "............" Tôi nghe được!! Tôi cũng không điếc!!!!!
Cậu nghiến răng nghiến lợi thần sắc dữ tợn, nhìn cái này lại xem cái kia, xem cái kia rồi lại nhìn cái này, cuối cùng đau lòng làm liều kéo tay Lạc Tu bước sang một bên.
Đi được mấy bước, chân còn chưa kịp dừng lại thì cậu đã cảm giác được Lạc Tu cau mày ánh mắt như đóng đinh trên tay cậu.
Lạc Tu: "Bỏ tay cậu ra."
Chu Hàm Vũ: "...!Lúc trước bị Cố Niệm kéo tay cũng không thấy anh ghét bỏ như vậy!"
"Hai người giống nhau à?" Lạc Tu liếc cậu, ánh mắt lãnh đạm.
"......Không." QWQ
Chu Hàm Vũ cảm thấy tâm hồn bé nhỏ này gánh chịu tổn thương sâu sắc, nhưng cậu không có lá gan lớn, chỉ đành tâm không cam tình không nguyện buông tay ra.
Lạc Tu vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo rồi ngước mắt lên: "Có chuyện gì?"
Trợ lý: "Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Lạc Tu: "16 tháng 6."
"Vậy anh có nhớ ngày hôm nay là sinh nhật——"
"Ừ, sinh nhật tôi." Lạc Tu cắt ngang, "Cậu rốt cuộc muốn nói gì thì nói mau đi."
Chu Hàm Vũ phẫn nộ: "Anh không được để hồ ly tinh câu dẫn đi! Anh quên là mình chưa từng tổ chức sinh nhật à?"
"Ừm." Lạc Tu trả lời qua loa, anh trầm tĩnh rũ mắt xuống, lông mi dày tạo thành bóng mờ, khuôn mặt bên cạnh gần như lãnh đạm.
Trợ lý vẫn không bỏ cuộc, "Anh đi thật à?"
"Tôi đã hứa với cô ấy."
"Với phong cách của anh, cho dù có đồng ý rồi thì cũng có nhiều cách khiến chuyện đã hứa không thể thực hiện được cơ mà?"
Lạc Tu: "Hình như đúng là vậy."
Cậu vội vàng nói tiếp, "Vậy anh mau nghĩ cách đi.
Người đã có bạn trai mà còn có ý đồ quấy rối anh, nếu chuyện lỡ vỡ ra thì không tốt cho thanh danh của anh đâu."
"Cậu hiểu rõ tôi như vậy sao?"
Bên tai là một nụ cười trầm khàn, giọng nói lạnh lùng không thể giải thích được vang lên, Chu Hàm Vũ sững người.
Giờ phút này, cậu mới ngạc nhiên nhận ra rằng mình đã quen với vẻ ngoài hiền lành vô hại thản nhiên với mọi chuyện của Lạc Tu, có chút quên một chuyện rồi.
Đến chuyện cậu chỉ là trợ lý của Lạc Tu, đáng lẽ cậu nên nghe lời Lạc ca chứ không phải Lạc ca nghe theo ý cậu, cậu cũng đã gần như quên mất.
Chu Hàm Vũ ảo não cúi đầu: "Thực xin lỗi, Lạc ca, em chỉ là đang lo lắng, sợ rằng nếu bên ngoài có lời đồn đãi, chị Anna nhất định sẽ tức giận vì em làm việc không tốt."
"Không sao.
Cậu làm việc với tôi hai năm, hiểu tôi hơn người khác." Lạc Tu cười nhạt, "Nhưng trong trường hợp này, cậu cũng nên biết..."
"?" Chu Hàm Vũ khó hiểu.
Sau đó cậu thấy ẩn sau mắt kính gọng vàng, con ngươi nâu thẫm dưới khóe mắt một mảng lạnh lùng.
"Từ trước đến nay con người tôi vốn không có đạo đức."
"............?"
Chu Hàm Vũ ngơ ngác nhìn Lạc Tu nói xong câu đó thì xoay người trở lại bên cạnh cô gái đang đợi trước cửa phòng.
Cô gái nhỏ mỉm cười nói với ông chủ của cậu gì đó, sau đó ông chủ cũng cười theo.
Không giống như khi đối diện với cậu hay bất kỳ ai khác, Lạc Tu khi đó mang khuôn mặt tươi cười nhưng cảm xúc sâu trong ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Còn ngay lúc này, ý cười trên khuôn mặt Lạc Tu khi nhìn cô ấy mới thật sự có sức sống.
Cảm xúc trong mắt cũng không còn là một màu đen u tối.
Đợi đến khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới phản ứng lại, ngồi xổm xuống vò đầu bứt tóc, "Aaaaa ông chủ sao có thể động lòng với hồ ly tinh sắp trở thành phụ nữ có chồng chứ?!!!"
Hành lang dài yên tĩnh không ai trả lời.
Trong nháy mắt, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật dậy, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Đợi khi đầu dây bên kia được kết nối, Chu Hàm Vũ không kìm được xúc động bật ra tiếng khóc như sói tru:
"Chị Anna, xảy ra chuyện lớn rồi!!"
"......"
***
Cho đến đi vào thị trấn nhỏ khói bếp bay lượn, bước trên con đường lát đá không bằng phẳng Cố Niệm vẫn cứ cảm thấy phía sau mình vẫn có một đạo ánh mắt oán hận đang bay theo.
Cô bất an quay đầu lại nhìn về phía sau.
"Sao vậy?" Lạc Tu chú ý tới hỏi cô.
"Không có gì." Cố Niệm do dự rồi quay lại, "Chúng ta cứ như vậy bỏ lại Chu Hàm Vũ một mình trong khách sạn có được không?"
"Có vấn đề gì?"
"À, không có vấn đề gì, chỉ là tôi cảm thấy trước khi chúng ta rời đi, cậu ấy cứ mãi nhìn tôi như cô vợ nhỏ bị tiểu tam cướp mất chồng mới cưới..."
Cố Niệm nói càng lúc càng nhỏ, có một giây kia, cô sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nâu ôn hoà của Lạc Tu.
Lạc Tu vô cùng bình tĩnh, thản nhiên đáp lời: "Tôi không thích đàn ông."
Cố Niệm: "...."
Cố Niệm chợt cười phá lên: "Haha, Lạc Tu tiên sinh cũng biết nói đùa nữa hả, sao đột nhiên anh lại nói vậy?"
"Bởi vì trong lòng cô vừa mới có suy nghĩ lệch lạc đó." Lạc Tu điềm tĩnh nhìn cô, như cười như không.
"Tôi nói đúng không?"
Cố Niệm: "......"
Cô rất muốn phủ nhận, nhưng bị ánh mắt yêu mị xinh đẹp của con trai nhìn chằm chằm, năng lực nối dối của cô cũng không có tiền đồ mà chạy mất dép.
Cô chỉ phải rưng rưng gật đầu: "Thực xin lỗi Lạc Tu tiên sinh, tôi không nên nghĩ anh như vậy, nhưng mà ai bảo ánh mắt kia của Chu Hàm Vũ quá mức oán niệm chứ."
Lạc Tu: "Cậu ta oán niệm là vì lý do khác."
Cố Niệm ngẩng đầu: "Hử? Lý do gì cơ?"
Lạc Tu chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cười cười không nói chuyện.
Cố Niệm rất muốn hỏi tiếp, nhưng cô chợt liếc mắt nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc phía trước.
Trời đất bao la, sinh nhật con trai vẫn là lớn nhất.
Những chuyện râu ria không liên quan cô không quan tâm nữa!
Cố Niệm thôi không thắc mắc nữa, mặt mày hớn hở chạy lên phía trước vài bước, sau đó chỉ bảng hiệu cổ kính rồi quay sang ngoắc ngoắc Lạc Tu.
"Lạc Tu tiên sinh, cửa tiệm mà tôi nói ở đây này!"
"Ừm."
Hai người sóng vai đi vào cửa tiệm không lớn cho lắm, nội thất bên trong cùng phong cách với bảng hiệu, là kiểu đơn giản có hơi thở cổ xưa.
Bộ bàn ghế không qua sơn mài vẫn còn mùi thơm của gỗ, mang theo cảm giác vô cùng thoải mái.
Không giống những thành phố lớn, nhịp sống trên trấn thong thả chậm rãi, phần lớn thanh niên đều đi nơi khác làm việc, đa phần người trong trấn đều là người lớn tuổi, hiếm khi ra ngoài ăn sáng.
Hơn nữa hiện tại thời gian còn sớm, trong tiệm cơ hồ không có ai.
Cố Niệm kéo Lạc Tu tìm chỗ ngồi, thuần thục kéo sợi dây từ trên trần nhà rũ xuống.
"Leng keng."
Một tiếng chuông nhỏ từ rèm cửa phía sau truyền đến.
Không bao lâu sau, một phụ nữ trung niên đầu tóc chỉnh tề vén màn bước ra.
Nhìn thấy khách hàng mới đến, bà nở nụ cười hiền từ, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm mang theo chút âm sắc địa phương trò chuyện với Cố Niệm.
"Tiểu Niệm tới rồi à.
Ui cha, hôm nay còn dắt bạn đến nữa nha?"
"Vâng, chào dì ạ.
Bữa sáng dì nấu ngon ơi là ngon, cháu muốn đi thử chỗ khác nhưng mà không nỡ đó chứ."
"Vậy lần sau cháu nhớ đến nữa đó nha."
"Được ạ!"
Cố Niệm vô cùng thân quen trò chuyện với bà chủ một lúc, sau đó mới quay sang giới thiệu cho Lạc Tu món nào ngon món nào đặc biệt món nào là đặc sản trong tiệm, còn hỏi ý kiến anh kỹ càng trước khi gọi món.
Đến khi bà chủ vào bếp chuẩn bị, Cố Niệm nghe thấy anh hỏi:
"Cô đến đây nhiều lần rồi à?"
"Vâng."
Lạc Tu: "Chỗ này cách phim trường rất xa, một chuyến xe buýt cũng tốn ít nhất một tiếng rưỡi hoặc hai tiếng....!Cô đặc biệt chạy đến đây ăn sáng?"
"Cứ cho là vì...!tôi quá tham ăn đi."
Lạc Tu không biết phải nói gì với cô nữa.
Cố Niệm nghiêm mặt một lúc, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: "Thật ra là tôi đến đây làm khảo nghiệm đó, từ tuần trước tôi đã lên kế hoạch hết rồi, nếu hôm nay có thể cùng anh ăn sinh nhật thì phải sắp xếp mọi thứ như thế nào.
Nói nhỏ anh nghe nhé, mấy quán ăn trong trấn tôi thử qua hết rồi á, nhưng mà món ở đây tôi thích nhất!"
Lạc Tu nghe cô nói thì sững người: "Chỉ vì hôm nay mà cô đi thử hết quán trong trấn?"
"Đúng nha."
"Cô không sợ hôm nay tôi có việc khác sao?"
"Cũng có vài lần.
Có điều mỗi khi lo lắng tôi lại nghĩ, lỡ như anh có thể đồng ý vậy thì mấy chuyện này quá đáng giá rồi!"
Khi nói những lời này, Cố Niệm hai tay bưng cằm, hoàn toàn không che giấu bộ dáng vui vẻ cười đến khoé mắt đuôi mày cong cong tràn đầy sức sống.
Lạc Tu nhìn cô chăm chú.
Cố Niệm bị ánh mắt anh nhìn đến ngây người, sờ sờ gương mặt: "Trên mặt tôi có dính gì sao? Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?"
Lúc này Lạc Tu mới kịp hoàn hồn, nhàn nhạt thu ánh mắt: "Không có, chỉ là cảm thấy hôm nay cô rất khác mọi ngày."
"A? Khác thế nào?"
"Hôm nay hoạt bát hơn."
"À...."
Cố Niệm nhìn sang nơi khác, giọng cô rất nhỏ nhưng vô cùng chân thành và nghiêm túc kèm theo nụ cười rực rỡ như ánh nắng đang nhảy nhót ngoài cửa.
"Có thể cùng anh ăn mừng sinh nhật, chuyện này tôi đã thầm nghĩ rất nhiều rất nhiều lần rồi, bây giờ trở thành hiện thực, anh không biết tôi vui đến mức nào đâu."
......!
Có vẻ như là, anh biết.
Lạc Tu ngắm nhìn sườn mặt cô gái nhỏ.
Kể cả ngày hôm qua và sáng nay lúc cô đến tìm anh, và hiện tại anh đều biết.
Niềm vui chân thành đó của cô không cách nào che lấp, cũng không thể nguỵ tạo, ý cười trên mặt cô không ngăn được, như thể từng đoá hoa sắp nở lan ra từ khoé mắt cô.
Đoá hoa xinh đẹp như vậy, cho dù cánh hoa có ẩn chứa gai độc, anh cũng muốn gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay.
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.
Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.