Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 28: 28
Edit: Đầu Gỗ
Cố Niệm vuốt mái tóc còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay Lạc Tu, đại não lại rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Cô cho rằng một người đơn thuần thân thiện như con trai bảo bối thì nhất định mỗi dịp sinh nhật luôn có bạn bè gia đình và người thân vui vẻ náo nhiệt.
Nhưng tình huống hiện tại có vẻ như...!
Cố Niệm ngập ngừng ngước mắt liếc nhìn vào giữa phòng.
Người đàn ông ngồi dựa nửa người bên cạnh bàn, tay nhàn hạ cầm ly rượu, ánh mắt uể oải, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười.
Mấy nữ diễn viên vây quanh nói chuyện với anh ai nấy cũng cười tươi như hoa, eo uốn éo như rắn nước.
Cô thấp thoáng nghe bọn họ bắt chuyện với anh.
"Này, Lạc tiên sinh, sao anh lại trốn ở đây một mình thế?"
Ghế sô pha bên cạnh Cố Niệm chùng xuống.
Cô quay lại nhìn, thấy người đến là Giang Hiểu Tình thì ủ rũ cụp mắt thở dài.
"Làm sao vậy, cậu không vui à?" Giang Hiểu Tình lâu rồi mới có dịp bung xõa, cả tối chơi đến vui vẻ, huýt vai cô, "Không ngờ cậu có thể mời nhiều người trong đoàn phim đến như vậy, tình mẫu tử đúng là tuyệt vời.
Cậu hẳn là phí không ít tâm tư sức lực, sao không vui một chút nào hết vậy?"
"Không phải tớ không vui, mà là..."
"Là gì?"
Cố Niệm cầm ly nước chanh trước mặt lên uống một ngụm, nhỏ giọng: "Tớ cảm giác Lạc Tu không quá thích bữa tiệc tối nay."
"Hả? Sao lại không thích, giới trẻ bây giờ ai mà không thích được trở thành nhân vật chính của bữa tiệc lớn thế này, trừ phi người đó tư duy kỳ quái..."
Giang Hiểu Tình đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Lạc Tu, nhìn một lát lại nói tiếp: "Tớ thấy không phải đâu, Lạc Tu còn đang cười kia kìa, còn vui vẻ chuyện trò với mấy nữ diễn viên cơ mà."
"Ồ..."
"Có điều phải công nhận, ngoại hình của con trai cậu thật sự quá bổ mắt?"
"Hả?"
Đột nhiên đổi chủ đề khiến Cố Niệm nhất thời không phản ứng kịp ngơ ngác nhìn Giang Hiểu Tình, chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt thì cô nàng đã bò đến bên cạnh, áp tai vào cô mang theo mùi rượu nồng nặc: "Nhìn mắt cá chân Lạc Tu kìa."
Cô theo bản năng liếc mắt theo lời Giang Hiểu Tình nói.
Lạc Tu ngồi ở đó, ống quần tây bị nâng lên vài centimet, lộ ra mắt cá chân trắng lạnh đường cong sắc bén, vô cùng gợi cảm.
Giang Hiểu Tình: "Quyến rũ quá, tim tớ ngừng đập rồi! Con trai cậu đúng là cực phẩm, tớ muốn gả cho Lạc Tu! Tớ muốn làm con dâu cậu!"
"——?"
Biểu cảm hài lòng tự mãn "Đứa trẻ hoàn mỹ này là con trai tôi" trên mặt Cố Niệm không kéo dài được hai giây, ngay lập tức vỡ vụn sau câu nói này.
Cô ghét bỏ quay đầu lại: "Không được, cậu quá hoa si."
Giang Hiểu Tình: "Tớ không có! Tớ chỉ si mê người đẹp trai nhất!"
"Cậu chỉ si mê người đẹp nhất, nhưng người đẹp nhất luôn thay đổi mỗi ngày."
Giang Hiểu Tình lộ ra biểu cảm ngượng ngùng: "Tại sao cậu lại hiểu rõ người ta như vậy nha?"
"...!Cậu lượn đi," Cố Niệm một bộ dáng lạnh lùng tàn nhẫn, "Vị cô nương này, cảm phiền cô tránh xa con trai tôi một chút."
Giang Hiểu Tình: "Nhưng con trai cậu thì khác, cậu có gặp ai đẹp trai hơn anh ấy không? Nếu không thì tớ hoa si anh ấy nhất!"
"......"
Mẹ già Cố Niệm chìm trong im lặng.
Đẹp trai hơn con trai bảo bối? Không tồn tại.
Con trai bảo bối của cô chính là thiên hạ đệ nhất soái ca kiêm thiên hạ đệ nhất siêu cấp đáng yêu.
Cố Niệm gật đầu: "Ánh mắt không tồi đó bạn học."
Giang Hiểu Tình: "Vậy tớ có thể......"
Cố Niệm: "Nhưng vẫn là không được."
Giang Hiểu Tình: "?? Vì sao chứ?"
Cố Niệm lạnh mặt, hai mắt như rada nhìn cô ấy từ trên xuống dưới: "Ngốc bạch ngọt ảnh hưởng đến gen đời sau của con trai tớ."
Giang Hiểu Tình: "......"
Giang Hiểu Tình một giây nhập vai, oan ức tổn thương nhào về Cố Niệm:
"Được lắm cái tên trọng sắc khinh bạn, lúc trước cậu yêu thương tớ bao nhiêu bây giờ chỉ cần liên quan đến con trai cậu mới biết cậu vô tình lạnh lùng như thế, hừ, kể từ bây giờ hai người chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Đừng ngốc nữa." Cố Niệm nhịn cười đẩy móng vuốt trên vai mình xuống, "Ngốc nữa là cậu thật sự không gả đi được đâu đấy."
"Vậy tớ không thèm con trai cậu nữa, tiểu mỹ nhân ngươi hãy lấy thân mình bồi bổn cung đi."
"Vị cô nương thỉnh tự trọng—"
Trên sô pha, một cô gái say rượu lôi kéo cô gái nhỏ khác, đùa giỡn quên trời đất náo loạn thành hai quả bóng cười.
Mà ngay giữa phòng.
"Lạc tiên sinh?"
"......"
Ý cười trong đáy mắt Lạc Tu dần phai nhạt, ngoái đầu nhìn lại người đang tiến đến gần.
Là nữ diễn viên hơn nửa buổi tối dán ánh mắt vào anh hận không thể bày ra mọi biểu cảm kiêu sa quyến rũ khi chụp ảnh cho tạp chí, tay cầm ly rượu lắc lư đi đến chỗ anh đang ngồi.
Mà tiểu vô tâm khởi xướng bữa tiệc này mới đó còn lớn giọng nói sẽ bảo vệ anh, lúc này lại không hề có chút tự giác nhận thức được nguy hiểm mà ngồi một góc cùng bạn tốt náo loạn thành một đoàn đằng kia.
"Lạc tiên sinh đang nhìn gì vậy," nữ diễn viên kia bày ra nụ cười xinh đẹp chuyên nghiệp, uyển chuyển nhìn theo tầm mắt anh, "Giống như nhìn đến bị mê hoặc."
Ánh mắt Lạc Tu khẽ động: "Đúng thật là mê hoặc lòng người."
Nữ diễn viên giật mình kinh ngạc, không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, càng gấp không kìm được mà nhìn qua đó—— bên góc sô pha ít người lui tới, tiểu biên kịch thường ngày luôn lạnh mặt hiếm khi nở nụ cười đang cùng người ta cười đùa đến vui vẻ.
Nữ diễn viên kinh ngạc quay lại, ngữ khí phức tạp: "Chẳng lẽ Lạc tiên sinh đang nhìn biên kịch Cố? Bình thường không chú ý, biên kịch Cố cũng rất xinh đẹp đó nha."
Lạc Tu bình tĩnh gật đầu: "Ừ, rất xinh."
"Có điều với điều kiện của Lạc tiên sinh, hẳn là bên cạnh có không ít người đẹp đúng không?"
Cô ta cười duyên, làm như vô tình ngã về phía trước, lông mi nhấp nháy, "Hay là nói, biên kịch Cố so với chúng tôi càng làm cho Lạc tiên sinh yêu thích? Bữa tiệc hôm nay đích thân cô ấy chuẩn bị, cũng quá dốc tâm lấy lòng anh rồi."
"Cô ấy không cần làm tôi hài lòng."
"?"
Lạc Tu mắt cũng không nhìn cô ta, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng lười biếng: "Cũng có khả năng là tôi yêu thầm cô ấy trước."
"!!!"
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.
Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.