Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 34: 34
Edit: Đầu Gỗ
Hành lang dài tĩnh lặng, một lúc lâu sau Cố Niệm mới tiêu hoá được những gì Lạc Tu vừa nói, đôi mắt xinh đẹp hoảng hốt chứa đầy đau lòng: "Xin lỗi anh, tôi...!tôi không biết tình huống gia đình anh như vậy nên mới..."
"Sao phải xin lỗi," Lạc Tu nâng mắt nhìn cô, đôi mắt nâu dịu dàng như làn nước mùa thu, "Không phải lỗi của cô mà."
"Vậy mẹ của anh..."
"Mẹ?"
Cố Niệm nhìn thấy sau khi nghe cô hỏi, anh tựa hồ ngẩn ra.
"Vâng..." Cố Niệm thật cẩn thận thấp giọng hỏi, "Hiện tại anh sống cùng với dì hay sao?"
Lạc Tu nở nụ cười nhạt: "Với tôi mà nói, mẹ là một danh từ xa lạ."
"A?"
Lạc Tu: "Nghe người khác nói, lúc tôi được sinh ra không bao lâu thì bà ấy đã qua đời.
Trong nhà cũng không có tấm ảnh nào của bà, ba tôi cũng chưa bao giờ nhắc tới, cho nên tôi không nhớ rõ cũng không có ký ức về mẹ."
Cố Niệm đau lòng đến tim sắp nứt ra.
Cô hoàn toàn không ngờ Lạc Tu cất giấu một bí mật về thân thế đau lòng như vậy.
Bí mật khó lòng nói ra vậy mà anh không ngại ngần mà chia sẻ với cô, hẳn là con trai bảo bối tin tưởng cô rất nhiều.
Mũi Cố Niệm chua xót, trái tim bị nhấn chìm trong nước mắt nhanh chóng sinh ra trách nhiệm bảo vệ to lớn.
Con trai ngoan đừng khóc, có mama ở đây, cho dù những kẻ xấu xa kia đối xử với con không tốt, mama cũng sẽ không để bảo bối đau lòng!
Đôi mắt của Lạc Tu lặng yên ngắm nhìn cô gái nhỏ đang chìm trong thương xót, sau khi tẩy trang anh đã đeo lên mắt kính gọng vàng có gắn dây xích mỏng, ánh đèn xuyên qua lớp thấu kính mỏng đến đôi đồng tử nâu đen sâu hút.
Dục vọng hoá thân thành quái vật ẩn sâu dưới đáy lòng anh gần như thoát khỏi xiềng xích bấy lâu nay chỉ vì một cảnh quay ngắn ngủi, đang tham lam hưởng thụ từng cảm xúc và tình cảm vì anh mà thay đổi của cô gái nhỏ.
Khao khát tham luyến tất cả của cô ấy.
"Nhưng mà Lạc Tu tiên sinh, anh thật sự rất lợi hại!"
Cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, ngay lập tức Lạc Tu cuống quýt rũ mi muốn che giấu đi cảm xúc đang bùng nổ trong ánh mắt, nhanh đến mức có chút chật vật.
Tỉnh táo lại, Lạc Tu cong môi tự giễu.
Từ trước đến nay anh đều là thong dong cười nhạo người khác, bây giờ chính là báo ứng đến muộn đúng không?
"Tôi thì có gì lợi hại chứ?"
"Con người của anh." Cố Niệm nói một cách nghiêm túc, "Cho dù từ bé đã trải qua nhiều bi thương và bất công như vậy, Lạc Tu tiên sinh khi trưởng thành vẫn là một người chính trực thiện lương và dịu dàng, điều này chẳng mấy ai làm được đâu."
"Không hẳn vậy."
"Sao cơ?"
Cố Niệm không nghe rõ lời thì thầm kia của Lạc Tu, cô mờ mịt khó hiểu nhìn anh thì bỗng cảm giác được điện thoại trong túi đang rung lên.
Cố Niệm nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm nút từ chối.
Còn có việc gì có thể so sánh với tình mẫu tử trong thời khắc quan trọng cùng con trai bảo bối trau dồi tình cảm như thế này chứ!
Cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại.
À,
Có đấy.
Khi liếc mắt nhìn thấy ghi chú danh bạ "Mau quỳ xuống tiếp chỉ" trên màn hình điện thoại, Cố Niệm suýt nữa lệ rơi đầy mặt, nội tâm run rẩy.
Cô bất lực nhìn Lạc Tu: "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một lát nhé."
Lạc Tu gật đầu: "Không sao đâu, cô cứ nghe đi."
Cố Niệm ôm điện thoại bước sang bên cạnh: "Mẹ."
"Hừ! Hoá ra con còn nhớ có người mẹ này à? Ba ngày cũng không gọi cho mẹ một cuộc điện thoại."
Cố Niệm lí nhí nhỏ giọng đính chính: "Là hai ngày rưỡi."
"......" Đầu dây bên kia chìm trong im lặng.
"Hai ngày nay con hơi bận, nên quên mất gọi cho mẹ."
"Thôi bỏ đi, hôm trước mẹ gửi cho con một danh thiếp, sao không kết bạn với người ta?"
Cổ họng Cố Niệm như bị mắc nghẹn, cười khan ngượng ngùng: "Không cần gấp vậy chứ mẹ?"
"Sao mà không gấp?" Cố Viện nữ sĩ ở đầu dây bên kia cực kỳ bất mãn.
Cố Niệm yếu ớt thì thào: "Sinh nhật 22 tuổi của con còn bốn tháng nữa mới đến, tuổi kết hôn hợp pháp cũng chỉ mới qua một năm rưỡi, mẹ cứ giục con..."
"Còn không phải vì chuyện kia..."
Cố Viện nữ sĩ nói được một nữa thì líu lo dừng lại, bà trầm mặc hai giây, sau đó mới dịu giọng: "Không phải mẹ giục con kết hôn, chỉ là muốn giới thiệu bạn bè cho con làm quen thôi.
Đều là người trẻ tuổi, có thêm nhiều bạn mới thì có gì đâu đúng không?"
Cố Niệm nghe đến đau đầu, héo hon dựa lên tường: "Vâng vâng, lát nữa về phòng con sẽ thêm bạn tốt."
"Đừng có đồng ý qua loa với mẹ."
"Con nào dám."
"Đúng rồi, không phải lúc này con đang làm việc trong đoàn phim sao, nếu trong đoàn phim có gặp được người nào ưu tú thì nhớ nắm chặt cơ hội..."
Cố Niệm không nghe tiếp được nữa, bất lực mà cong mắt cười: "Mẹ, mẹ đang dạy con một chân đạp hai thuyền đó hả?"
"Nói vớ vẩn! Một tấm ván con còn chưa bắt được lấy đâu ra hai thuyền mà đạp?"
Cố Niệm nghe vậy nụ cười trên môi càng sâu.
Cố Viện nữ sĩ nghĩ tới nghĩ lui, bà không yên tâm mà bổ sung: "Nhưng mà mẹ nói trước, có thể kết bạn với nhân viên trong đoàn phim, còn ca sĩ diễn viên gì đó thì không được."
Cố Niệm sửng sốt: "Sao vậy ạ?"
"Mẹ không hiểu nhiều về công việc tụi con, nhưng cũng biết được trong giới giải trí có bao nhiêu chuyện thất tao bát nháo.
Hôm nay có tai tiếng cùng người này, ngày mai lại lên nhiệt sưu* với người kia, loạn vô cùng.
Nhiều cám dỗ như vậy, lỡ như con yêu đương với ca sĩ hay diễn viên thì không phải ngồi đợi bị cắm sừng đó sao, báo mạng đưa tin đầy như thế."
(*) Nhiệt sưu = Hotsearch: những chủ đề được nhiều người quan tâm trên Ưeibo.
"Không phải đâu mẹ, những chuyện mẹ nói chỉ là số ít thôi, không thể nghĩ ai trong giới giải trí cũng đều như vậy."
Cố Niệm nghiêm túc sửa lại, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn người phía sau.
Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt phủ một tầng nhu hoà ấm áp lên người anh.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, anh nhìn lại, cười dịu dàng.
Cô gái nhỏ cũng cong môi mỉm cười với anh.
"Mẹ, trong giới giải trí vẫn còn người lương thiện, ôn nhu, biết cố gắng nhưng không để chính mình bị vấy bẩn."
"...Con đang nói ai đấy?"
"Dạ?"
"Nghe như con đang nói người nào đó..."
"Không không không, mẹ nghe nhầm rồi!" Cố Niệm không chút nghĩ ngợi ngắt lời bà, không thể để mẹ vĩ đại của cô có cơ hội nảy sinh suy luận thêm nữa.
"Thật không đó?"
"Thật mà, mẹ đừng nghĩ nhiều kẻo rụng hết tóc.
Hơn nữa chúng ta thường nghe tai tiếng giữa diễn viên và ca sĩ, có khi nào mẹ nghe thấy tin đồn giữa diễn viên và biên kịch hay nhân viên công tác không? Không phải bởi vì không cùng một thế giới hay sao."
Sau một hồi im lặng, Cố Viện nữ sĩ bị logic phi thường của con gái thuyết phục: "Nói cũng đúng nhỉ."
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, sức chiến đấu của mẹ cô quả thật không thể xem thường.
Tiếp sau đó, Cố Niệm vâng vâng dạ dạ nghe Cố Viện nữ sĩ dặn dò thêm một lúc lâu, thẳng đến khi lời dặn "Nhớ phải kết bạn với người ta" của bà lặp lại lần thứ N thì Cố Niệm mới quyết tuyệt nói tạm biệt bà rồi cúp máy.
Cô ngượng ngùng đi đến bên cạnh Lạc Tu: "Ngại quá, để anh đợi lâu rồi."
"Không sao." Lạc Tu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khẽ lướt qua điện thoại trong tay cô, "Là bác gái trong nhà tìm cô à?"
Vẻ mặt Cố Niệm hơi ngạc nhiên.
Lạc Tu: "Cô làm sao vậy?"
Cố Niệm bừng tỉnh, khóe mắt cong thành trăng non: "Không có gì, chỉ là nghe anh dùng xưng hô này...!lần đầu tiên tôi nghe người xung quanh dùng đấy, nghe rất có phong vị truyền thống...!à, giống như một quý ông."
Lạc Tu ngẩn ra hai giây, mi mắt rũ xuống, tựa vui đùa lại tựa như bất mãn: "Cô đang cười nhạo tôi."
"Ơ." Cố Niệm lập tức phủ nhận, "Tôi không có!"
"Thật không?"
"Thật hơn vàng luôn á!" Cô gái nhỏ chỉ kém đưa tay lên trời mà thề thốt.
Lạc Tu vẫn luôn nhìn cô, hai mắt như có ánh sáng, cũng không biết anh có tin lời cô nói hay không.
Cố Niệm bị ánh nhìn này làm cho có chút chột dạ, vừa định mở miệng thì đã nghe Lạc Tu nói:
"Cô cũng như vậy mà."
Cố Niệm ngơ ra: "Tôi làm sao?"
"Cô luôn gọi tôi là Lạc Tu tiên sinh, không phải cũng rất truyền thống đó sao."
"Cái này à..." Cố Niệm nhéo nhéo ngón tay, do dự một lúc vẫn nói thẳng, "Thật ra tôi có chút tư tâm ích kỷ."
"Tư tâm?"
"Đúng, là bởi vì...!vì có nhiều người đều gọi anh là Lạc tiên sinh.
Tôi chỉ muốn xưng hô với anh đặc biệt hơn một chút..."
Cô gái nhỏ một bên nhẹ giọng giải thích một bên cẩn thận quan sát anh: "Anh không thích tôi gọi như vậy sao? Nếu không thích tôi có thể sửa lại."
"......"
Trong lòng Lạc Tu thật sự không ngờ đến đáp án này, anh hơi thất thần nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ đang bất an dò hỏi thì gật đầu: "Ừ, tôi không thích."
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Cố Niệm hơi hoảng hốt, buồn buồn: "Tôi sẽ ghi nhớ, sau này không—"
"Bởi vì nghe rất xa cách."
Cố Niệm chỉ mới nói được một nửa đã bị ngắt lời, ngơ ngác: "Sao?"
Cô chưa kịp nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh thì trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng cùng ý cười nhàn nhạt: "Chúng ta là bạn bè mà, xưng hô như vậy với bạn bè thì thật quá lạnh nhạt, đúng không?"
Cố Niệm hiểu ra, cô rất vui vẻ nhưng lại rối rắm: "Vậy tôi phải xưng hô với anh thế nào bây giờ?"
"Cô muốn gọi tôi thế nào?"
"Tôi muốn—"
Cổ họng nghẹn lại hai từ "bảo bối" và "con trai" mấy giây, lý trí kịp thời ngăn cản ước nguyện của cô.
Hình như cái nào cũng không dùng được, tiếc quá.
Lạc Tu nhìn thấy cô muốn nói rồi lại thôi, khẽ cười: "Nếu cô không nghĩ ra, vậy thì cứ xoá bỏ hai chữ trước kia đi."
Cố Niệm ngập ngừng: "Gọi thẳng tên anh như vậy có phải hơi mất lịch sự không?"
"......" Ánh mắt thâm trầm của Lạc Tu khẽ động, "Không đâu."
"Vậy thì...!Lạc Tu ơi?"
"Ừ."
"Được rồi! Quyết định vậy nha!"
"......"
Ngay lúc này, chỉ có một mình Lạc Tu biết rõ, anh vốn dĩ muốn nghe Cố Niệm gọi mình bằng hai chữ vừa bị cô bỏ đi kia, tiên sinh.
Nếu cô ấy gọi anh như vậy, anh có thể xem nó thành một ý nghĩa khác.
Suy tính ti tiện như vậy với cô gái nhỏ không chút đề phòng, quả thật có chút vô sỉ đáng khinh.
Thế nhưng anh đã không đạt được mục đích, Lạc Tu tiếc nuối đưa tay đẩy mắt kính.
Cố Niệm vẫn đang đắm chìm trong vui vẻ, hai mắt cong cong cười rạng rỡ: "Chúng ta mau về thôi."
"Được."
....!Không sao cả.
Tương lai còn dài, anh có thời gian mưu tính cô gái nhỏ, không cần phải vội.
(Chú thích có thể bạn đã biết rồi: Theo như mình biết thì ngoài cách gọi họ của ai đó + kính ngữ "tiên sinh" dùng để xưng hô lễ phép trang trọng thì người Trung Quốc còn có cách gọi thân mật "tiên sinh-phu nhân" giữa vợ chồng với nhau.
Vậy nên ý của Lạc Tu thì mọi người cũng hiểu rồi đó ha, chậc chậc, Lạc đại thiếu gia cũng quá gian manh rồi.)
Editor: Định bụng vài chương sau mới đổi xưng hô cho Lạc đại thiếu gia, nhưng mà thôi, mình sẽ chuyển sang "tôi-em" từ chương này luôn nhá:3
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.
Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.