Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 36: 36
Edit: Đầu Gỗ
Áo sơ mi trắng đã sớm nhăn nhúm.
Tay phải Lạc Tu siết thành nắm đấm, đưa lên xương sườn bên trái xoa nhẹ.
Trong phòng tắm gọn gàng sạch sẽ, chỉ bật một bên đèn, ánh đèn chiếu lên gạch men sáng bóng, trong gương là thân ảnh người đàn ông cao gầy đang nhíu mày, mái tóc có chút lộn xộn.
Bệnh đau dạ dày của Lạc Tu quả thực không hề nhẹ, mỗi khi tái phát thì phần dạ dày chịu đựng từng cơn đau liên liếp chẳng khác gì bị lửa đốt cùng lấy dao cắt xé.
Cả bữa tiệc tối nay, toàn bộ những ly rượu mời đến anh hấu hết đã bị cô gái nhỏ chặn lại, không cho phép anh động đến một giọt rượu.
Thế nhưng trong những bữa tiệc kiểu này Lạc Tu đều sẽ không chạm vào thức ăn trên bàn, hơn nữa anh suốt buổi tối anh vẫn luôn canh chừng Cố Niệm tránh để cho cô uống quá say nên cơ bản cả tối anh cũng không ăn gì.
Dạ dày đã bắt đầu đau nhói từ giữa bữa tiệc, và khi bị chặn lại trước thang máy thì cơn đau đã đến gần giới hạn chịu đựng của anh.
Thẳng cho đến khi ôm Cố Niệm đang say mèm về đến phòng, lỗ tai rốt cuộc cũng được thanh tĩnh, Lạc Tu cố nén cơn đau đang quặn lên từng cơn để cô ở bên ngoài mà đi tìm thuốc uống.
Lạc Tu chống tay lên bồn rửa mặt bằng cẩm thạch lạnh lẽo, cắn răng chịu đựng một lúc mới qua được từng cơn đau kịch liệt như thủy triều dâng.
Anh đưa tay tháo mắt kính trên sống mũi và đặt sang một bên.
Bên cạnh phòng tắm một phòng nhỏ để quần áo, Lạc Tu xoay người đi qua đó, kéo một ngăn tủ sau đó lấy ra một lọ thuốc màu trắng, trút hai viên thuốc màu trắng hình thù kỳ lạ ra lòng bàn tay, anh bỏ chúng vào miệng, bởi vì không uống nước, vị đắng đọng trên đầu lưỡi một lúc lâu mới tan đi.
Trong lúc đó, bỗng nhiên anh nghe thấy âm thanh sột soạt cách đó không xa, Lạc Tu xoay người lại nhìn.
Cánh cửa khu vực nhà tắm là loại cửa kéo khung gỗ và kính mờ, cô gái nhỏ khoác áo xộc xệch chân trần đứng phía sau cánh cửa, hai tay cô chống lên tấm kính, lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen láy khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt không vui: "Anh lén trốn vào đây ăn kẹo có đúng không?"
"......"
Lạc Tu buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười.
Anh thật sự không nghĩ tới sau khi Cố Niệm uống say sẽ khiến người ta đau đầu như vậy, nếu biết trước như vậy có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại với quyết định thuận nước đẩy thuyền lúc chiều tối của mình.
Trong khi Lạc Tu đang trầm mặc, Cố Niệm bị ý nghĩ "có kẹo" của mình dụ dỗ, từ phía sau cánh cửa chậm rãi đi vào.
Kể từ lúc tiến vào, cô nhìn không chớp mắt lọ thuốc màu trắng trong tay Lạc Tu: "Có thể cho tôi nếm thử một viên được không?"
"Không được." Bị người ta thẳng thừng từ chối.
Cố Niệm: QAQ
Không biết là vì say rượu hay nguyên do khác mà đôi mắt to tròn kia ẩn ẩn hơi nước, Cố Niệm ngẩng đầu, muốn dùng nước mắt để đổi lấy lòng thương xót mà đòi kẹo.
Lạc Tu cố gắng nhịn cười, lọ thuốc trong lòng bàn tay anh lắc qua lắc lại, thuốc trong lọ vang lên âm thanh nho nhỏ.
Anh nửa tựa vào cánh cửa kéo, cúi thấp người cất giọng trầm khàn: "Muốn kẹo sao?"
Hai mắt Cố Niệm sáng rực lên như đèn pha: "Muốn!"
"Không cho."
"......?"
Trước mặt cô gái nhỏ say đến mơ hồ, ác long không che giấu bản chất nữa, vô cùng nhẫn tâm đem lọ thuốc cất vào hộp, sau đó bỏ vào ngăn tủ, khóa lại.
Cố Niệm:!!!
Sau khi Lạc Tu đóng cánh cửa tủ lại, tầm mắt vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt lã chã chực khóc không biết từ khi nào của Cố Niệm.
Lạc Tu khựng lại.
Ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã biết Cố Niệm vẫn luôn che giấu khả năng diễn xuất thần sầu, chỉ là không ngờ sau khi uống say cô lại tự động phát huy toàn bộ.
Dù biết cô chỉ đang giả vờ, nhưng nhìn đôi mắt ầng ậng nước mắt đầy tủi thân kia thì Lạc Tu không chống đỡ được mấy giây, bất đắc dĩ đưa tay gõ gõ ngăn tủ.
"Không phải kẹo, là thuốc, hơn nữa rất đắng."
"Anh nói thật không?" Cố Niệm nghẹo đầu, bộ dáng không quá tin tưởng.
"Thật."
Sau đó anh nhìn thấy cô cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát thì ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi lại: "Là thuốc đau dạ dày của anh đúng không?"
"......"
Lạc Tu giật mình đến ngẩn ngơ.
Anh không ngờ tới cho dù đã say thành dáng vẻ này mà Cố Niệm vẫn luôn nhớ căn bệnh của anh.
Xem ra tối nay đã khiến cô lo lắng không ít.
Lạc Tu đưa tay làm động tác yêu thích của mình, xoa đầu cô: "Không sao, tôi không sao hết."
Cố Niệm dường như muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, mặt xụ xuống mặc kệ anh xoa đầu, đến khi Lạc Tu bỏ tay xuống cô mới nghiêm mặt: "Anh không được xoa đầu tôi nữa."
"Sao vậy?"
"Như vậy không hợp vai vế!"
"......"
Lạc Tu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô cho hả giận, giọng nói dịu dàng xen lẫn bất đắc dĩ: "Rõ ràng là em nhỏ hơn tôi hai tuổi, thế mà cả ngày chỉ nghĩ những chuyện linh tinh trong đầu.
Ai mới là người cư xử không hợp vai vế đây, hửm?"
T^T Cố Niệm đưa tay che trán.
Lạc Tu thu tay lại, sau đó thuận thế nắm lấy cổ tay cô dắt ra ngoài.
Bên ngoài huyền quan chỉ bật hai ngọn đèn vàng nhỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lạc Tu định dắt Cố Niệm đi vào phòng nhỏ bên trong để cho cô nghỉ ngơi, nhưng chưa đi được ba bước, lòng bàn tay trống rỗng, cô gái nhỏ đã vung tay tránh ra.
Cảm giác mềm mịn ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, Lạc Tu xoay người nhìn lại: "?"
Cố Niệm chỉ chỉ vào cánh cửa phòng phía sau, đối diện với nơi bọn họ muốn đến, khuôn mặt héo hon không giấu được tia hưng phấn lan trong mắt: "Chúng ta ra ngoài chơi đi!"
Lạc Tu bất đắc dĩ: "Em là cú đêm đó hả?"
Cố Niệm vậy mà lại nghiêm túc gật đầu.
Lạc Tu: "Nhưng bây giờ đã muộn rồi, bên ngoài không có gì vui nữa."
Cố Niệm: "Vậy thì đi dạo một vòng thôi!"
"......"
Cố Niệm cố chấp như vậy, Lạc Tu cũng không muốn làm trái ý cô, anh nhìn thoáng qua làn váy mỏng trên người cô và đôi chân trần đang giẫm lên thảm trải sàn.
"Vậy em đứng đây chờ tôi một chút."
"Vâng!"
Một lúc sau, Lạc Tu tìm được đôi giày cao gót không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà nằm lăn lóc trong góc tường, vắt áo khoác âu phục trên khuỷu tay, mang chúng ra ngoài.
Cố Niệm vẫn đứng yên tại chỗ không chút xê dịch, vô cùng nghe lời, hiển nhiên là đang đợi anh quay lại.
Lạc Tu bước đến trước mặt cô, cách cô một khoảng nhỏ thì dừng lại, khuỵu gối chân phải đặt đôi giày cao gót kiểu buộc dây của cô mà anh đang cầm trên tay xuống.
Lạc Tu ngẩng đầu, khóe mắt nửa cong lên, ánh mắt nhu hoà như làn nước: "Em có thể tự mang vào không?"
"Được." Cố Niệm gật đầu.
Lạc Tu: "Em cứ đỡ vai tôi cho vững."
"Vâng."
Đặt một bàn tay trắng nõn lên vai Lạc Tu, Cố Niệm khom lưng nỗ lực mang giày vào.
Mái tóc dài mềm mại mang theo hương hoa nhàn nhạt rũ trước mặt anh, trong mắt Lạc Tu dâng lên một tầng ảm đạm nhìn cô gái nhỏ không chút phòng vệ bên cạnh, khẽ cười một tiếng.
"Tôi biết sau khi tỉnh rượu em sẽ không nhớ rõ, bây giờ hẳn em cũng nghe không hiểu...!Tôi rất muốn làm chuyện thân mật này cho em, nhưng ngay thời điểm này vẫn là không thể."
"......"
"Muốn làm một chút chuyện đê tiện với em, nhưng tôi sợ doạ em bỏ chạy, tôi sẽ mất đi em."
"......"
Cố Niệm chiến đấu với mấy sợi dây một hồi lâu, cuối cùng cũng mang xong hai chiếc giày, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn ẩn chứa tình cảm phức tạp, như có như không chui vào tai.
Nhưng lại rất mơ hồ, cô cũng không rõ là thật hay mơ.
Cô khẽ cúi đầu mờ mịt nhìn người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm nửa quỳ.
"Lạc Tu, chuyện gì vậy?"
"Không có gì," Lạc Tu đứng dậy, cảm xúc sâu lắng trào dâng trong mắt dần rút đi, "Chúng ta đi được chưa?"
"Đi thôi!"
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.