Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 38: 38
Sáng sớm bảy giờ ngày 25 tháng 6.
Bên trong phòng 717 khách sạn Tinh Nguyệt của trấn nhỏ không tên, ánh ban mai yếu ớt chiếu qua cửa sổ rơi xuống sàn gỗ cạnh mép giường.
Tấm chăn mỏng lộn xộn theo ánh sáng mà phác hoạ ra hai thân ảnh trên giường.
Trong thời khắc yên tĩnh nào đó, Cố Niệm đang nằm bên trái giường bỗng dưng mở bừng mắt, trên mặt đầy hoảng sợ.
Bởi vì cô vừa có một giấc mơ, chính xác hơn là ác mộng.
Cảnh tượng trong mơ rời rạc mà kỳ quái, giống như một bộ phim hỗn loạn không có logic, cô cũng không thể nhớ được nội dung cốt truyện hay nhân vật trong bộ phim đó, ấn tượng duy nhất còn sót lại chính là tình tiết cuối cùng trong giấc mơ...!
Trong căn phòng tối tăm chỉ bật một bóng đèn sàn, cô đưa tay đẩy con trai bảo bối không chút phòng bị xuống sô pha kiểu Âu mà cô chưa từng thấy bao giờ, lại còn đè...!đè lên người Lạc Tu.
Tay vịn của sô pha được bọc bằng một lớp lụa tinh xảo, cô có cảm giác bản thân vẫn nhớ như in xúc cảm vô cùng chân thật khi chạm vào đó, nhưng càng chân thật hơn lại chính là cơ bụng dưới lớp áo sơ mi của Lạc Tu.
Cố Niệm run lên, nhấc tay ra khỏi chăn, đôi mắt đầy kinh hoàng.
Nữ nhân cuồng dã kia trong giấc mơ khi vô tình chạm phải còn mơ hồ lẩm bẩm "Cả người nhìn gầy như vậy nhưng thật sự chỗ nào cũng có cơ bắp", sau đó vươn bàn tay tội ác nghiêm túc sờ tới sờ lui cách lớp áo sơ mi của người đàn ông, một lần rồi lại một lần.
Đáng sợ hơn, không biết vì sao trong giấc mơ áo sơ mi của con trai bảo bối lại ướt đẫm một mảng lớn, giống như vệt nước khiến chiếc áo trở nên trong suốt, cơ bụng cùng làn da bên trong lộ ra không sót gì.
Nữ nhân cuồng dã sau khi sờ xong còn đưa ngón tay chọc chọc chỗ áo bị ướt "Cơ bụng hoàn mỹ thế này, sau này chụp ảnh tạp chí nhất định thu hút rất nhiều fan sắc nữ!"
Lời vừa dứt, nữ nhân cuồng dã trong giấc mơ liền gục đầu xuống.
Ghé vào trước cơ bụng chính mình vừa khen ngợi mà ngủ.
Nhớ lại khung cảnh cuối cùng trong mơ này, Cố Niệm có một xúc động muốn nhấn đầu mình vào trong nước.
Tại sao vô duyên vô cớ cô lại đột nhiên có một giấc mơ kinh khủng đáng sợ như vậy??
Cũng may chỉ là mơ mà thôi.
Cố Niệm nhẹ nhõm nghĩ như thế, sau đó kéo lớp chăn mỏng chậm rãi đứng dậy.
Cô vô thức làm mọi động tác thật nhẹ nhàng không gây động tĩnh mặc dù chính cô cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, giống như vì bản năng cầu sinh không thể giải thích được.
Cố Niệm đưa tay xoa xoa trán vì cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu, vừa mới chuẩn bị xoay người bước xuống giường, dư quang đột nhiên thoáng nhìn qua bên chân cô.
Dưới lớp chăn bị cô vén lên, lộ ra một bàn tay tinh xảo, khớp xương thon dài của đàn ông.
Cố Niệm: "——!!??"
Sau mấy chục giây bất động toàn thân cứng ngắc, Cố Niệm mới lấy lại tinh thần chậm rãi rút hai chân ra khỏi chân, dẫm lên sàn.
Dưới lòng bàn chân truyền đến một cơn lạnh lẽo.
Cô cuộn tròn hai bàn tay, lặng kẽ đứng dậy, giây cuối cùng sau khi rời khỏi giường, Cố Niệm dùng tốc độ của rái cá mà quay đầu lại nhìn.
Ánh ban mai vừa đúng lúc, không dịu không gắt, nhẹ nhàng rơi xuống đầu giường.
Bên mép gối, người đàn ông hai mắt nhắm nghiền vẫn nhìn ra được ngũ quan trên khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào, mái tóc mềm mại phủ lên vầng trán trắng trẻo.
Góc cằm tỉ lệ cân đối rồi đến cần cổ sau đó là xương đòn tinh xảo bị che khuất một nửa, chăn mỏng vừa vặn che đi mỹ cảnh không phù hợp với trẻ em, giấu đi phần đẹp nhất trong bóng tối.
Một màn mỹ nhân ngủ say dưới ánh ban mai như thế này, không phải hiện trường phạm tội thì cũng là hiện trường chuẩn bị phạm tội.
Nghi phạm - sắp bị bắt - Cố Niệm một giây hoá đá ngốc tại chỗ, trong đầu lướt qua hình ảnh mấy giờ sau hai tay cầm bảng phạm tội viết tên chính mình, chụp một tấm ảnh bi thương.
Cố Niệm: "............"
Hu hu hu, cô vẫn còn thanh xuân phơi phới và cả quãng đường đời chưa kịp tiêu xài, chẳng lẽ những năm tháng sau này đều phải ở phía sau song sắt dùng nước mắt rửa mặt mà vượt qua sao?
Cố Niệm vô cùng thống khổ đưa tay che mặt.
Ngay khi cô đang cố gắng từ trong tuyệt vọng tỉnh táo lại, muốn nghĩ ra một chút biện pháp hữu ích bằng cái đầu đang nhão thành bùn của mình thì nghe thấy âm thanh sột soạt từ trên giường—
Chăn khẽ động, người đàn ông an tĩnh nhắm mắt xoay người hướng về phía cô, ngủ tiếp.
Có thể là men rượu vẫn còn đọng lại trong đại não, Cố Niệm chỉ biết đứng yên ngây ngốc nhìn người đang ngủ trên giường.
Phải công nhận là nhan sắc của con trai bảo bối khi ngủ thật sự rất đẹp mắt.
Thật muốn...!
Dừng! Dừng! Dừng!
Cố Niệm đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Cô không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể thừa dịp con trai bảo bối còn chưa tỉnh lại mà nhanh chóng lia mắt một vòng quanh phòng.
Sau khi tìm được mục tiêu số một - điện thoại nằm trên bàn và mục tiêu số hai - giày cao gót nằm dưới tủ đầu giường, Cố Niệm nhanh chóng xách theo tang vật, không, chứng cứ phạm tội trong tay, sau đó có tật giật mình nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngủ say trên giường, rồi xoay người hướng về phía huyền quan mà rời đi.
Tay nắm cửa được người ta cẩn thận đè xuống, mở ra một khe hở.
Cô gái nhỏ bên trong cánh cửa vô cùng uyển chuyển xoay người chui ra ngoài, trong chớp mắt người đã đứng bên ngoài hành lang.
Tiếp theo, cánh cửa được cô cẩn thận kéo lên rồi đóng lại theo lực của lò xo.
Lạch cạch.
Khoá điện tử tự động khoá cửa lại.
Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay lẹ chân mang giày cao gót, sau đó chạy như bay thoát khỏi hiện trường phạm tội.
Cùng lúc đó, bên trong phòng cách một cánh cửa.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, người đàn ông nằm nghiêng trên giường chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt thanh lãnh không chút buồn ngủ.
Nhìn căn phòng trống trải không một bóng người, anh rũ mi mắt, khoé môi khẽ cong lên nụ cười, sau đó ngồi dậy.
***
Truyện chỉ được đăng tại https://.wattpad.com/user/Daugooo và FB Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.