Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 42: 42
Một hòn đá khiến mặt hồ dậy sóng.
Hai năm trước 《Độ ta》 trở thành ca khúc của năm trên mạng xã hội, độ lan truyền có thể nói là rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ, từng được mệnh danh là ca khúc phá vỡ rào cản giữa nhạc cổ phong và âm nhạc hiện đại.
Mà tác giả kiêm người thể hiện ca khúc này, Manh Chi đột nhiên giải nghệ mai danh ẩn tích càng khiến cho hiện tượng âm nhạc này thêm kỳ bí.
Dư luận không ngừng tạo nên vô số tin đồn và hào quang về thiên tài âm nhạc đột ngột biến mất, điều đó vô tình khiến công chúng càng thêm ấn tượng về tác phẩm này.
Cũng chính vì vậy mà sau hai năm không có tin tức, [Manh Chi] bỗng nhiên xuất hiện đã tạo nên một cơn sóng gây náo loạn cả showbiz trong thời gian ngắn nhất.
Nếu không có người quạt gió thêm củi, có lẽ chuyện này sẽ một lần nữa dần dần bình ổn lại giống như năm xưa, thế nhưng hiển nhiên có một số người không mong muốn như thế.
Tại tổng công ty truyền thông Định Khách, trong văn phòng tổng giám đốc Trịnh Hạo Lỗi.
Người đàn ông ngồi trước máy tính nhíu chặt lông mày, sắc mặt thâm trầm xám xịt khó coi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, con chuột không dây bị anh ta bóp chặt đến vang lên từng tiếng ken két.
Trên màn hình là dòng trạng thái mới nhất của tài khoản đã được chứng thực [Manh Chi].
Dòng trạng thái chỉ mới được đăng ba phút trước nhưng lượt tương tác lại không ngừng tăng với tốc độ chóng mặt.
Nhìn chủ đề này ngày càng được dư luận chú ý, sắc mặt Trịnh Hạo Lỗi cũng dần chuyển thành màu than.
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa có chút dồn đập.
"Vào đi."
Trịnh Hạo Lỗi trầm giọng lên tiếng.
Thư ký từ bên ngoài ló đầu vào.
"Trịnh tổng, Trác tiểu thư lại gọi điện đến."
Gân xanh trên trán Trịnh Hạo Lỗi nhảy dựng: "Không phải tôi đã bảo cô nói với cô ta là tôi đang họp không có thời gian rồi hay sao?!"
Cô nàng thư ký sợ đến sắc mặt trắng bệch, oan ức nhìn người đàn ông vừa xuống giường đã làm như không quen biết này, nhỏ giọng: "Em, em có nói rồi, nhưng cô ấy nói nếu trong mười phút ngài không nghe điện thoại thì sẽ trực tiếp đến công ty, còn nói...."
"Còn nói cái gì!" Trịnh Hạo Lỗi lạnh giọng quát.
"Cô ấy còn nói, nếu ngài không sợ chuyện cô ấy đến công ty bị người ta chụp ảnh rồi vô tình làm vỡ lỡ sự tình năm đó, vậy thì cô ấy cũng không ngại...."
"!"
Ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi như dao găm.
"Mẹ nó, đồ phụ nữ điên này!"
Lần đầu tiên thấy Trịnh Hạo Lỗi nổi nóng như vậy, thư ký run rẩy hỏi tiếp: "Cái đó...!điện thoại vẫn chưa cúp, em phải, phải làm sao?"
"Chuyển cuộc gọi vào đây!"
"Vâng, vâng!"
Thư ký vội vội vàng vàng đóng cửa đi ra ngoài.
Trịnh Hạo Lỗi cầm điện thoại bàn lên đặt lên tai chưa được mấy giây thì đã nghe thấy giọng nữ tức tối truyền đến.
"Trịnh Hạo Lỗi! Lúc trước anh đảm bảo với tôi thế nào?!"
Trịnh Hạo Lỗi cười lạnh: "Trác đại tiểu thư chú ý hình tượng một chút nào, phản ứng quá khích vô lễ như vậy không hợp với thân phận của cô cũng không hợp với hình tượng mỹ nữ biên kịch thanh cao mà cô tự xây dựng đâu."
"Anh đừng có mà bày ra giọng điệu đó với tôi!" Trác Diệc Huyên tức giận đến giọng nói cũng chua chát, "Lúc trước không phải anh đã nói [Manh Chi] tuyệt đối không có khả năng tái xuất hay sao, cũng sẽ không lên tiếng! Nếu không phải chính anh đảm bảo thì tôi sao có thể trước mặt công chúng cam chịu thân phận Manh Chi, bây giờ để cho cô ta vả mặt tôi như vậy?!"
Trịnh Hạo Lỗi cười rộ lên, dựa lưng vào ghế da, ngón tay gõ gõ lên tay vịn: "Trác tiểu thư, bây giờ cô muốn đem nước bẩn đổ hết lên đầu tôi sao? Chẳng lẽ là tôi ép cô dùng thân phận
Manh Chi?"
"......"
"Để tôi nhắc lại cho cô nhớ, lúc trước chính cô tham khảo tác phẩm của Manh Chi quá nhiều, bị người ta phát hiện, bị phá hỏng thanh danh mới tìm đến tôi— Không phải là vì cô đã biết lúc trước Manh Chi và công ty của tôi từng ký hợp đồng nghệ sĩ nên muốn thông qua tôi tìm được cô ấy, định dùng tiền mà giải quyết rắc rối hay sao?"
"Anh!"
Bị chọc đến chỗ đau, Trác Diệc Huyên tức giận nghiến răng nhưng không thể cãi lại.
Đáy lòng Trịnh Hạo Lỗi cười lạnh nhưng ngữ khí có vẻ hoà hoãn: "Thôi được rồi, Trác đại tiểu thư, bây giờ chuyện còn chưa đến đâu mà cô đã kích động như vậy rồi? Cũng đâu phải là người đích thân xuất hiện trước ống kính, dòng trạng thái này đến cùng có phải thật sự là do Manh Chi đăng lên hay không còn phải chờ đợi xem thế nào, cô kích động làm gì?"
Trác Diệc Huyên nghe ra hàm ý: "Anh nói, anh có thể giải quyết chuyện này?"
"Tôi sẽ cố gắng, suy cho cùng hai chúng ta đều là châu chấu trên cùng một thuyền, nếu chuyện của cô bị phanh phui, tôi không nghĩ mình được an toàn."
Trác Diệc Huyên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chua ngoa mạnh miệng: "Anh tự biết như vậy thì tốt!"
"......"
Trịnh Hạo Lỗi hừ lạnh, cười nhạo trong lòng, ánh mắt sắc lạnh liếc điện thoại.
Tại sao nhà họ Trác lại có thể sinh ra một đại tiểu thư đỏng đảnh lại thích phô trương thanh thế như vậy? Nếu không có bối cảnh, loại người thế này không biết đã chết trong tay anh ta bao nhiêu lần.
Trịnh Hạo Lỗi đè xuống u ám trong đáy mắt, cười đáp lời: "Có điều tôi khuyên cô nên chuẩn bị một chút, tại thời điểm này cũng đừng giả đò thanh cao mà không dùng quan hệ của nhà họ Trác, đằng sau chuyện này chắc chắn có người thuận nước đẩy thuyền."
"Cái gì? Sao có thể? Tôi cũng không đắc tội với ai......"
"Một mình Manh Chi sẽ không thể nào trong thời gian ngắn thu hút được sự chú ý như vậy."
"Đó là bởi vì sau lưng cô ta có người muốn thao túng chuyện này chuốc lợi—"
"Không đâu."
Trịnh Hạo Lỗi quả quyết phủ nhận khiến Trác Diệc Huyên sửng sốt, cô ta nghe được giọng người đàn ông đột nhiên âm trầm, khó hiểu hỏi: "Làm sao anh biết?"
Ngón tay đang gõ lên tay vịn ghế của Trịnh Hạo Lỗi đột nhiên nắm chặt, mu bàn tay hiện lên một tầng gân xanh.
Mấy giây sau, Trịnh Hạo Lỗi ngã người ra phía sau, ngưỡng đầu nhìn lên nhìn giấy dán tường tối màu hầu như không nhìn rõ được hoa văn trên trần nhà, nở nụ cười lạnh như băng: "Tôi biết Manh Chi, cũng hiểu cô ấy.
Chỉ là một cô gái không bối cảnh không chỗ dựa, chỉ có tài năng và một đống nguyên tắc chó má."
"Ý của anh là?"
"Cô ấy không có thế lực phía sau đâu, còn vì những nguyên tắc bất di bất dịch đó mà không chấp nhận trợ giúp của người khác."
Sau một hồi trầm mặc, Trác Diệc Huyên nhíu mày: "Được, tôi tin anh lần nữa.
Về phía dư luận tôi sẽ cho người ứng phó, nhưng còn Manh Chi, anh nhất định phải xác định được đó có phải thật sự là cô ta hay không, lỡ như—"
"Lỡ như là thật..." Trịnh Hạo Lỗi thấp giọng cười rộ lên, đáy mắt ám quang, "...thì quá tốt."
"Cái gì?"
"Vừa hay có một món nợ tôi đã nhẫn nhịn lâu rồi, muốn cùng cô ấy tính toán lại một chút."
"............"
Thêm hai phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.
Trịnh Hạo Lỗi không bỏ ống nghe xuống mà chỉ khép hờ hai mắt, sau đó tiện tay nhấn một nút.
Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói cẩn trọng của nữ thư ký xinh đẹp vừa rồi: "Trịnh tổng."
"Đến phòng nghỉ chờ tôi."
"A? Được ạ." Giọng thư ký xấu hổ đáp ứng, anh ta cúp máy.
Một giờ sau.
Phía sau màn cửa đen kịt một mảnh, trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá xen lẫn tàn dư của một cuộc mây mưa.
Người phụ nữ yếu ớt dựa trước ngực người đàn ông, cất giọng nũng nịu: "Sao ngài thích cắn môi người ta quá vậy, ra ngoài làm việc sẽ bị người ta nhìn thấy đấy."
Hai mắt Trịnh Hạo Lỗi tối đen, không nói chuyện, tựa vào đầu giường hút thuốc.
Đầu thuốc cháy đỏ rực trong bóng tối, khi mãnh liệt khi yếu ớt.
Một lúc lâu sau, anh ta thấp giọng cười lạnh, "Bởi vì cô chỉ có đôi môi là xinh đẹp."
"!"
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, tức giận mà không dám nói gì, chỉ đành ấm ức cúi đầu.
Đến khi hai người mặc xong quần áo, từ phòng nghỉ đi ra ngoài, Trịnh Hạo Lỗi chỉnh lại cà vạt xộc xệch và mái tóc rũ tán loạn, mi tâm vẫn nhíu chặt như cũ.
Bất luận người phụ nữ phía sau có nói gì đi nữa anh ta cũng làm ngơ bỏ đi.
Cho đến khi đến trước văn phòng tổng giám đốc, Trịnh Hạo Lỗi đột nhiên quay đầu lại hỏi thư ký.
"Hoa văn trên giấy dán tường trong văn phòng của tôi là loài hoa gì?"
Nữ thư ký ngớ ra: "Sao ạ?"
"Tên loài hoa đó là gì!" Trịnh Hạo Lỗi không kiên nhẫn gầm lên.
Thư ký bị doạ đến hoảng sợ: "Em không, không biết."
"......"
Ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi càng thêm âm trầm, "Hoa Oxalis, nhớ cho kỹ."
"À, vâng."
"Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến công ty nữa.
Phí chia tay sẽ chuyển vào số tài khoản của cô."
"——?!"
Thư ký không dám tin mở to mắt nhìn anh ta, thế nhưng người đàn ông vừa xuống giường đã lập tức trở mặt kia đã một mạch đi vào phòng không ngoảnh đầu lại.
Cánh cửa văn phòng bị anh ta mạnh bạo đóng lại.
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.